Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 117: Mình cũng là người có nhà



Độc tổ trong cơ thế Tân Túc không giống với của ông cụ Tư.

Ông cụ Tư là do cổ trùng ngăn tuyến lưu thông nên cơ thế bị ứ chồng các chất độc hại.

Còn Tân Túc thì đã trúng độc từ ngay trong bụng mẹ.

Nếu những độc tô’ này không nặng thì theo lý thuyết nó sẽ tự tiêu tán trong quá trình trao đổi chất khi cậu dần trưởng thành theo năm tháng.

Tuy khỏ giải trừ triệt để, nhưng cũng không ảnh hưởng quá nhiều lên cơ thế, chứ không đến nỗi nghiêm trọng như bây giờ.

Tình hình hiện tại của Tân Túc là do khi sinh ra không được bài trừ độc tố, trái lại còn bị hạ độc thêm mấy năm.

Cũng may có lẽ vì đối phương sợ bị phát hiện nên dùng liều lượng cực kì ít, mãi đến lúc Tân Túc năm tuổi mới hoàn toàn phát tác, nếu không…

Hạ Phương vừa châm cứu, vừa cảm thán trong lòng rằng mạng của thiếu niên này rất lớn.

Cũng may là cậu ta được sinh ra ờ nhà họ Tân, còn được Tân Thủ Văn hết mực thương yêu, nếu không cậu ta chắc chắn không thể sống được đến bây giờ.

Tân Túc lúc này đã bị ngâm độc toàn thân, trong cơ thế gần như chỗ nào cũng nhiễm độc.

Muốn xử lý toàn bộ thì chắc chắn phải bỏ ra công sức rất lớn.

Bây giờ Hạ Phương chỉ có thể giúp cậu ta ổn định lại độc tố kích phát đêm nay, đế thân thế cậu ta bình ổn trờ lại.

Nếu không thì với tình hình hiện tại, e là cậu ta không sống nối qua hai ngày đã bị Diêm Vương bắt đi rồi.

Tổng cộng bảy bảy bổn mươi chín kim chân, toàn bộ đều được châm lên lưng Tân Túc.

Trong mười phút ngắn ngủi, sau lưng Tân Túc đã biến thành nhím.

Càng đáng sợ hơn là làn da vốn dĩ trắng nõn trong suốt của cậu ta khi được Hạ Phương châm cứu xong lại nổi lên từng sợi tơ đen, từng phút trôi qua, những sợi đen kia ngày càng hiện rõ hơn.

Nhìn kĩ mới phát hiện những sợi đen kia chính là mạch máu nhiễm độc đang chảy trong người cậu ta…

Châm của Hạ Phương đã dồn máu độc tụ lại một chỗ.

Lúc này, chúng giống như có sinh mệnh mà không ngừng ngọ nguậy trong cơ thế Tân Túc như giun đất, ai nhìn cũng thấy sợ.

Nếu như Tân Thủ Văn ở đây và thấy cảnh này e là sẽ ngất xỉu tại chỗ mất.

“Có lẽ sẽ hơi đau một chút, cậu chịu đựng một chút nhé, đến khi nào không chịu được nữa, hộc máu ra là xong”, Hạ Phương lau mồ hôi trán, mệt rã rời ngồi xuống chiếc ghế ở bên.

Trán lẫn cả người Tân Túc cũng đã thấm đầm mồ hôi.

Nhưng đôi mắt vẩn trong veo như cũ, cậu ta nhìn Hạ Phương với vẻ dịu dàng: “Không sao, tôi có thế chịu được”.

Cơn đau này với cậu ta mà nói chỉ là muỗi cắn mà thôi.

Cậu ta đã trải qua nôi đau thế xác còn đáng sợ hơn bây giờ, nói đúng ra thì cả cuộc đời của cậu ta lúc nào cũng gắn liền với hai chữ đau đớn.

Chỉ là cơn đau lần này hình như không giống lúc trước.

Cám giác đau đớn kịch liệt như muốn xé toạc cơ thịt mạch máu đang xâm chiếm lấy Tân Túc.

Cậu ta không nhịn được cắn môi, hô hấp trở nên nặng nề, cơ thế cũng bắt đ’âu run rấy và co giật.

Bỗng nhiên, trong tầm mắt mơ hồ của cậu chợt có thêm một chiếc khăn mặt được gấp gọn.

Tân Túc nghi hoặc ngước mắt, trong đôi mắt trong veo phản chiếu gương mặt xinh đẹp của Hạ Phương.

“Cắn nó sẽ ổn hơn đấy”.

Tân Túc chớp mắt một cái, nhìn cô gái bình tĩnh thong dong trước mặt, khẽ nói một cáu: “Váy rất hợp với cỏ”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. [Ngôn Tình] Anh Ấy Bệnh Không Hề Nhẹ
2. Một Ngôi Sao Sáng, Hai Ngôi Sáng Sao
3. [Xuyên Thư] Ăn Mật
4. Đồ Hoa
=====================================

Hạ Phương nhíu mày, đang định nói gì đó thì Tân Túc đã cấn lấy chiếc khăn, trong cố họng không ngừng phát ra những tiếng rên thống khổ.

Hạ Phương cúi đầu nhìn lễ phục trên người mình, cỏ luôn câm thấy ánh mắt Tân Túc nhìn mình cùng với câu nói vừa rồi có gì đó không hợp lý.

Nhưng cô không thế hỏi gì được với tình hình hiện tại của Tân Túc, chí có thể đợi đến lúc cậu ta ổn hơn rồi mới nói chuyện hắn hoi được.

Thời gian từng chút trôi qua.

Tân Túc nghĩ đời này của bản thân đã đủ đau khổ.

Những năm gần đây, mổi ngày cậu ta đều phải sống trong đau đớn.

Nhưng bới vì tình yêu thương của Tân Thủ Văn nên cậu ta không có dũng cảm tìm đến cái chết.

Không ngờ rằng tất cá cơn đau trong quá khứ cộng lại cũng không thể so với cơn đau như muốn khắc vào trong xương thịt của cậu bây giờ.

Cậu ta chỉ muốn ngất đi nhưng lại bị những cây châm trên người giữ cho tỉnh táo, nên cậu ta chỉ có thể gắng gượng cố chịu.

“Đau thì cứ kêu lên”, Hạ Phương nhẹ nhàng lên tiếng.

Nói thật, đổi lại là cô cũng e là không chịu nỗi cơn đau này.

Vậy mà Tân Túc gần như không phát ra âm thanh nào, có thể thấy được cậu trai trông mong manh yếu đuối này mạnh mẽ và cứng cỏi hơn người thường biết bao nhiêu l’ân.

Cô gần như có thế kết luận được chỉ cần Tân Túc khá hơn, nhà họ Tân trong tương lai chắc chắn sẽ còn phát triển hùng mạnh hơn dưới dự dẫn dắt của cậu…

Một tiếng tròi qua.

Tần Thủ Văn ở bên ngoài ban đầu còn mời Tư Thành đến phòng khách uống trà được, nhưng thời gian từng phút trôi qua, ông đã sớm không kềm chế được mà chạy đến đứng chờ thấp thỏm ở ngoài cửa phòng Tân Túc.

Nếu không phải do Hạ Phương không cho người khác đi vào thì e là ông đã không chịu nối mà xông vào từ lâu rồi.

Nhưng ngược lại là Tư Thành chỉ ngồi trên sofa chơi điện thoại, vẻ mặt ung dung, hơi thở bình tĩnh, như thể trời cỏ sập xuống cũng không liên quan gì đến anh cả.

Mãi đến khi cửa phòng Tân Túc được mớ ra, Tư Thành mới cất điện thoại rồi ung dung bước đến.

Mà Tân Thủ Văn thì đã nhanh chóng vọt vào trong, sốt ruột hỏi: “Cỏ Hạ, A Túc sao rồi?”

Hạ Phương bình tĩnh nói: “Tạm thời không có gì đáng ngại, phiền ông Tân cho người vào thay ga trải giường cho cậu chủ nhỏ, quét dọn lại căn phòng và giúp cậu ấy tắm rửa lại một lần”.

“Được, được, tôi cho người làm ngay”, Tân Thủ Vãn nói xong thì định vào trong xem cháu mình.

Hạ Phương nói: “Bên trong hơi nặng mùi, ông Tân đợi lát nữa hãy đi vào…”

“Không sao cả, tôi chịu được!”, nói xong, Tân Thủ Văn đã không nhịn được mà chạy vội tới bên giường Tân Túc.

Đôi tay duỗi ra cân ông cụ của Hạ Phương còn chưa kịp thu về thì đã nghe thấy tiếng Tân Thủ Văn nón khan kịch liệt ở bên trong…

Tiếp đó Tân Thủ Văn láo đảo nghiêng ngã vừa nôn mửa vừa chạy thục mạng ra ngoài lại!

Cô ngẩng đầu lên đối diện với gương mặt yêu nghiệt của Tư Thành, nhún vai một cái: “Tôi đã cảnh báo rồi…”

Tư Thành nhíu mày nói: “Nên đâu trách em. Đâu phải ai cũng mạnh mẽ được như em”.

Nói xong anh đưa tay ra cho Hạ Phương một cái ôm ấp ám và kiên định.

Hạ Phương đẩy thử một cái nhưng không đẩy ra được, thế là vô lực tựa vào lồng ngực của anh, hít thớ thật sâu mùi hương thoang thoáng trên người anh, cảm giác mọi rã rời uế oải đã được thuyên giảm đôi chút.

Nhưng hơn hết là trong lòng cô được thả lỏng và thoải mái.

Ban nãy Tân Túc vừa hộc ra những ngụm máu độc màu đen, nên bây giờ căn phòng đang ngập tràn mùi tanh tưởi vô cùng khó chịu.

Cũng nhờ Hạ Phương đã từng trái qua những cảnh như vậy nên mới có thể chịu được, không lập tức ói ra như người khác.

Tất cả mọi người chí thấy cô có sức chịu đựng vượt xa người thường, nhưng không ai được như Tư Thành – nhìn thấu được sự yếu đuối và mệt mỏi sau vỏ bọc kiên cường của cô, cũng chẳng có ai cho cô được một vòng ôm ấm áp và dịu dàng như vậy.

Ngay cả Hạ Phương cũng tự cảm thấy việc mình phải mạnh mẽ là điều hiển nhiên.

Nhưng Tư Thành như thế nhìn thấu được nội tâm của cô, xem thấu được sự yếu đuối ấy, rồi mang đến cho cô sự vỗ về mà cô hằng khao khát.

Thời khắc này, Hạ Phương cảm giác băng tuyết phủ dưới đáy lòng mình đang yên lặng tan ra.

Mà góc tối bị mây đen phủ kín ở sâu thắm trong trái tim hình như cũng đang dần được ánh sáng ấm áp tỏa ra từTưThành rọi lên…

“Chúng ta về nhà nhé?”

Giọng nói tràn ngập từ tính của Tư Thành vang lên bên tai, vừa nhẹ nhàng vừa kiên định.

Hạ Phương hít một hơi thật sâu hương thơm trên người anh rồi khẽ gật đầu: “ừ, về nhà thôi”.

Nếu anh không nhắc, suýt chút nữa cô cũng quên mất,

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.