Hạ Phương không ngờ Chương Tử Lạc lại nói thầy của mình rất ngưỡng mộ cô, còn đánh giá cao cô.
Đối mặt với vẻ kinh ngạc của Đồng Minh Dư, Hạ Phương cũng nhất thời ngơ ngác.
Không phải cô ngạc nhiên khi thấy Đồng Minh Dư, mà là cô đang cố nhớ xem người này là ai…
“Hạ Phương… là em sao?”, Đồng Minh Dư kích động nắm lấy tay Hạ Phương, hơi mạnh tay khiến cô có chút không vui.
“Em không nhớ chị à?”, đôi mắt Đồng Minh Dư mở to, tràn đầy sự trách móc.
Khoảnh khắc đó Hạ Phương cảm thấy bản thân như một kẻ ngủ với người ta xong bỏ chạy.
Nhưng cô thực sự không nhớ nổi mình quen biết người này từ bao giờ…
“Chị là Đồng Minh Dư, từng tham gia cuộc thi violin quốc tế với em”, Đồng Minh Dư hào hứng nói tiếp: “Khi đó em còn trẻ nên bị rất nhiều người coi thường, chị cũng là một trong số đó… Cho đến lúc em lên sân khấu thì bọn chị mới bị vả mặt.”
Hạ Phương cuối cùng cũng nhớ ra.
Hình như là lúc cô mười bốn tuổi.
Năm đó Hạ Phương nhận được lời mời tham gia cuộc thi, cô không định đi nhưng vì mong muốn của mẹ nên cô đã chấp nhận lời mời.
Kết quả là khi đến nơi cô mới biết mình là người trẻ nhất trong đó.
Ngoài cô ra, những người tham gia đều đã ngoài hai mươi tuổi.
Không chỉ vậy, Hạ Phương lúc đó còn chưa dậy thì, chiều cao không đến một mét năm cùng với khuôn mặt ngây thơ, nhìn giống như một bé gái mười tuổi.
Mọi người nhìn cô như một kẻ kỳ quặc, như một người ngoại ngành nào đó vậy.
Ngày đó cô vẫn còn là một đứa trẻ, tuy tính cách tương đối thờ ơ, chưa bao giờ để ý đến ánh mắt của người khác nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu khi bị nhiều người nhìn chằm chằm như thế.
Điều khiến cô buồn bực hơn nữa là khi vừa đi vệ sinh về thì thấy có kẻ đang động vào đàn của mình.
Còn có một đám người tụ tập lại bàn tán, nói rằng chỉ là một đứa nhỏ mà được tham gia cuộc thi lớn như vậy, chẳng lẽ trong nước không có ai biết chơi đàn sao?
Họ thậm chí còn cười nhạo rằng có khi nào cô đang sử dụng đàn đồ chơi.
Hạ Phương tức giận đẩy đám người đó ra để bảo vệ đàn của mình, cất tiếng nói non nớt nhưng lạnh lùng: “Đàn là thứ rất riêng tư, xin đừng tùy ý động vào đồ của người khác”.
Một cô gái tầm hai mươi tuổi cười mỉa mai: “Thứ riêng tư này không phải chỉ là đồ chơi thôi sao? Cho bọn chị xem một chút thì sao chứ?”
“Nếu chị nhớ không nhầm thì đây là cuộc thi quốc gia đó, mang đồ chơi lên sân khấu được không?”, một cô gái khác cười đùa.
Đồng Minh Dư khinh thường: “Quả nhiên cuộc thi quốc gia cũng không tốt như tưởng tượng. Nói thì hay lắm, nào là phải thi nhiều vòng loại, chỉ những người thành công vượt qua hết mới có quyền tham gia chung kết, nhưng bây giờ ngay cả một đứa nhỏ cũng có thể đến đây”.
Đồng Minh Dư có thể đứng đây ngày hôm nay, cũng có nghĩa cô ấy cũng là một người tài năng, được ông trời ưu ái.
Cô ấy đã chơi violin từ khi còn học tiểu học, là một gương mặt đáng tự hào của trường cũng như ở nhà từ khi còn nhỏ.
Lớn lên cô ấy trở thành niềm tự hào của cả thành phố.
Chỉ mới hai lăm tuổi nhưng cô ấy đã ở đỉnh cao sự nghiệp, tham gia nhiều buổi biểu diễn lớn nhỏ cùng nhiều cuộc thi trong và ngoài nước, đạt được thành tích đáng kể.
Đồng Minh Dư cứ vậy cho mình cái quyền được kiêu ngạo.
Cô ấy hãnh diện về bản thân mình, chưa bao giờ coi trọng bất cứ ai.
Đặc biệt là ở cuộc thi này, Đồng Minh Dư tự tin mình sẽ dễ dàng đạt được quán quân, không hề hồi hộp chút nào.
Nhiều người xung quanh đang chỉ trỏ vào Hạ Phương, đưa ra đủ loại nhận xét khó chịu và đầy mỉa mai.
Nhưng Hạ Phương lại cầm hộp đàn lên rồi liếc nhìn đám người đó: “ Đây là cuộc thi violin nên chỉ nhìn năng lực thực sự trên sân khấu. Khẩu chiến là tài năng của các người à?”
Bị một đứa trẻ chế nhạo khiến những người đó cảm thấy rất nhục nhã. Nhưng chẳng mấy chốc nữa trò hay sẽ bắt đầu, thế là họ xì xào vài câu rồi cũng tản ra.
Khi đến lượt Đồng Minh Dư lên sân khấu, giống với Chương Tử Lạc ngày hôm nay, cũng có người đưa cho cô một cốc nước.
Hạ Phương phát hiện cốc nước có vấn đề nên đã chủ động nhắc nhở Đồng Minh Dư đừng uống, nếu không sẽ ảnh hưởng đến phần thể hiện của mình.
Khi đó Đồng Minh Dư căn bản không coi trọng Hạ Phương, tất nhiên cũng không tin những lời Hạ Phương nói.
Nhưng vì thận trọng nên cô chỉ uống một ít và nhổ hết phần còn lại.
Đúng như Hạ Phương đã nói, Đồng Minh Dư bị đau bụng vào cuối buổi biểu diễn.
Tuy không nghiêm trọng lắm nhưng đối với người đang chơi nhạc thì bất kỳ sự khó chịu nào cũng sẽ ảnh hưởng đến màn trình diễn.
Đồng Minh Dư chịu đựng sự khó chịu và hoàn thành bài thi của mình. Giây phút bước xuống sân khấu, toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi, lập tức được đưa đến phòng nghỉ gần đó.
Vì không có ai coi trọng Hạ Phương và bày kế hãm hại nên phần thi của cô diễn ra rất suôn sẻ.
Nhưng khi Hạ Phương nâng cây đàn violin lên và chơi những nốt đầu tiên, tất cả những người đang chờ xem trò hề của cô đều bị sốc.
Khán giả im bặt, mở to mắt nhìn bóng dáng nhỏ nhắn trên sân khấu không dám tin, như thể đang mơ vậy.
Biểu diễn xong, Hạ Phương cúi chào rời khỏi sân khấu.
Hội trường vẫn im lặng như cũ, không có bất kỳ tiếng động nào.
Mọi người đều đắm chìm trong âm nhạc của cô, một lúc sau mới lấy lại được tinh thần.
Khoảng chục giây trôi qua, một ông cuj đứng lên vỗ tay, cả khán phòng nổ ra từng tràng pháo tay nồng nhiệt, gần như muốn chọc thủng mái nhà.
Đồng Minh Dư ngồi trong phòng nghỉ thưởng thức bản nhạc này, sau khi biết là do Hạ Phương chơi, cô ấy lập tức ngây ngốc.
Cô ấy không quan tâm đến việc bản thân cần phải nghỉ ngơi uống thuốc, vội vàng loạng choạng đi vào hậu trường thì thấy Hạ Phương đang thu dọn cây đàn của mình.
Hạ Phương chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn cô một cái, không nói gì thêm.
Đồng Minh Dư do dự hồi lâu mới mở miệng: “Ừm, tôi xin lỗi… tôi…”
Hạ Phương không quan tâm lắm, xách đàn trên lưng rồi chuẩn bị rời đi.
Đồng Minh Dư lấy hết can đảm để giữ cô lại: “Tôi sai rồi, tôi không nên coi thường người khác. Em, em là nghệ sĩ violin giỏi nhất mà tôi từng thấy”.
Hạ Phương hất tay cô ấy ra và rời khỏi phòng, nghe thấy Đồng Minh Dư ở phía sau tiếp tục nói: “Tôi tên Đồng Minh Dư, Hạ Phương, tôi nhớ em rồi, cảm ơn em…”
Nhưng Hạ Phương chỉ vẫy tay đáp lời chứ không hề quay đầu lại.
Cái vẫy tay của đó chính là dấu hiệu cô đã tha thứ cho cô ấy.
Đồng Minh Dư vui mừng đến mức rơi nước mắt ngay tại chỗ mà quên mất mình vẫn còn đang bệnh.