Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 132: Thiếu niên này



“Thật ra trước đây tôi chọn Amphile là vì Tần Như Sương từng nhắc tới thương hiệu này với tôi…”

Tần Túc cười ngượng ngùng: “Từ nhỏ tôi đã thích vẽ vời, sau đó may mắn học chút kiến thức thiết kế từ một trưởng bối, vì…. Lúc hạ sinh tôi, mẹ đã mất vì khó sinh nên tôi chưa từng gặp bà ấy”.

“Khi còn bé nghe ông nội nói bố tôi cũng mất sớm, năm đó thậm chí ông ấy và mẹ tôi còn không tổ chức được một hôn lễ đàng hoàng”.

“Vì yêu nhau nên họ chọn lén kết hôn, sau đó thì có tôi”.

“Trước giờ mấy đời nhà họ Tần đều khá ít con cháu, vì bảo vệ bố mẹ và tôi, ông nội thật sự đã rất vất vả, vẫn luôn giấu giếm mối quan hệ của họ, giấu giếm sự tồn tại của tôi. Nhưng mà…”

Tần Túc hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Trước khi mang thai tôi, mẹ tôi bị bỏ thuốc, sau khi mang thai còn bị bỏ thuốc rất lâu, lúc phát hiện thì đã quá muộn rồi, không có cách nào giải độc”.

“Bố mẹ khó khăn lắm mới bảo vệ được tôi, để tôi ra đời một cách thuận lợi. Nhưng tôi còn sống, mẹ lại mất. Sau đó bố tôi cũng không vực dậy nổi, cũng rời bỏ tôi vào lúc tôi mới mấy tuổi…”

Tần Túc cười khổ: “Khi còn bé tôi cứ suy nghĩ nếu hai người họ còn sống thì sẽ thế nào? Có phải tôi sẽ sống hạnh phúc hơn không? Nếu họ còn sống, chắc tôi có thể làm gì đó cho họ?”

“Lúc đó tôi quá yếu ớt, không biết mình có thể sống đến khi nào. Vì thế tôi nghĩ nếu họ còn sống, tôi sẽ thiết kế một bộ lễ phục xinh đẹp cho mẹ, để bà ấy trở thành người phụ nữ xinh đẹp nhất, hạnh phúc nhất trên thế gian này”.

Dù bố mẹ của Tần Túc không thể nào trở lại, nhưng Tần Túc cũng đã kiên trì giữ vững tấm lòng son.

Cậu ta không chỉ hoàn thành bản thiết kế của mình một cách độc lập mà còn hoàn thành rất tốt, nhận được lời khen của trưởng bối kia, người đó cũng bảo cậu ta có thể gửi bản thảo đi, có lẽ sẽ nhận được tin tức tốt.

Năm năm trước, Tần Túc chỉ mới mười bốn tuổi.

Sau khi vẽ rất nhiều bản thảo, cậu ta chọn ba bản thảo mà mình hài lòng nhất định đi nộp cho công ty nào đó.

Thời điểm đó cậu ta hoàn toàn không có kiến thức gì về ngành thiết kế, chỉ là thích mà thôi, cho nên vừa học online vừa tự mình tìm tòi, kiên trì vẽ mấy năm.

Sau đó tình cờ nghe Tần Như Sương chuẩn bị tham gia một dạ tiệc nhắc đến Amphile, nói dù đó chỉ là một thương hiệu nhỏ nhưng rất có cá tính, đơn giản phóng khoáng, rất phù hợp mặc đi tham gia những buổi tiệc thế này.

Lúc đó Tần Túc tìm hiểu một chút về thương hiệu Amphile này, phát hiện giá mỗi một mặt hàng đều phải hơn mười nghìn, món đắt tiền thì tận mấy trăm nghìn, có cả mấy triệu.

Cậu ta không tự tin đến mức cho rằng bản thiết kế của mình có thể được đón nhận, bán với giá hơn mấy chục triệu.

Cậu ta chỉ hy vọng dù bán được mấy nghìn mấy trăm tệ, đó cũng là một sự thừa nhận với cậu ta.

Cậu ta hoàn toàn không biết có thương hiệu khác, vì thế sau khi tìm được cách gửi bản thảo cho Amphile trên mạng thì thử gửi ngay mà không do dự.

Ai ngờ không bao lâu, bên đó có một trợ lý thiết kế liên hệ với cậu ta, nói với cậu ta những bước hợp tác liên quan.

Tần Túc sinh ra ở nhà họ Tần, dù chỉ là một cậu bé ngây thơ chưa trải sự đời, nhưng cậu ta cũng đã được nhìn thấy nhiều thứ khi đi theo Tần Thủ Văn, hiểu đạo lý người làm ăn đều rất gian trá.

Vì thế cậu ta không thể hiện thái độ của mình ngay mà chào hỏi đáp lời đối phương một lúc, sau khi chắc chắn đối phương thật sự rất muốn có được bản thảo của mình mới bắt đầu nói việc hợp tác và bàn điều kiện có liên quan với đối phương.

Tần Túc luôn cảm thấy mình không thể sống qua hai mươi tuổi, nên cậu ta không muốn ký hợp đồng lâu dài với bất cứ ai.

Khi đó cũng chỉ ký hợp đồng một năm với trợ lý thiết kế của Amphile.

Mà yêu cầu của cậu ta là mỗi năm chỉ cung cấp bản thảo một lần, nhưng năm đầu tiên bên kia đã lấy cả ba bản thảo.

Đối phương đồng ý rất nhanh, nhưng nửa năm sau, người đó bỗng dưng lại liên lạc với Tần Túc, nói sau khi thiết kế của cậu ta bán ra đã tạo thành một sự hưởng ứng mạnh mẽ trong nước, công ty hy vọng cậu ta có thể gửi thêm một bản thảo nữa, từ mỗi năm một lần đổi thành mỗi quý một lần, điều kiện đều do cậu ta quyết định.

Tần Túc cũng rất cố chấp, cậu ta dứt khoát từ chối tất cả lợi ích, kiên trì mỗi năm chỉ cung cấp một thiết kế, dù người kia có thuyết phục kiểu gì cậu ta cũng không đồng ý.

Nghe nói sau khi tổng phụ trách của Amphile biết chuyện này đã suy nghĩ rất cẩn thận, quyết định tạo sự khan hiếm, tranh thủ nâng cao thương hiệu.

Không ngờ thử nghiệm to gan này lại thật sự thành công.

Vì thiết kế của Can thuần tuý đơn giản, Amphile còn muốn tạo một kiểu thiết kế vượt qua kiểu giới hạn của LM Hoa Hạ.

Vì đối đầu với LM, có thể nói là Amphile đã bỏ ra rất nhiều công sức, định giá và chất liệu dùng cho thiết kế của Can đều là loại cao cấp nhất.

Cố gắng qua được năm đầu tiên, bản thảo năm thứ hai được gửi tới đúng hạn trong sự chờ mong của tất cả mọi người ở Amphile.

Kết quả vẫn không khiến Amphile thất vọng, kiểu mới vừa bán ra đã lập tức nổi tiếng toàn cầu.

Thời điểm đó Hạ Phương còn nhỏ, dù đã là Tổng giám đốc thiết kế của LM, nhưng thiết kế của cô vẫn khá là tuỳ hứng, hơn nữa khi đó cô còn bận học, hoàn toàn không có nhiều thời gian để nghiên cứu thiết kế.

Cuối cùng có người nói với cô, bên phía Amphile có một nhà thiết kế tên Can muốn đấu với cô, Hạ Phương mới biết đến sự tồn tại của Amphile và Can.

Chỉ với bốn chiếc váy dạ hội đơn giản, Can đã có được thành tựu này, chứng tỏ thiết kế của cậu ta thật sự rất đáng giá.

Hạ Phương vừa thấy đã thích kiểu thiết kế của nhà thiết kế này.

Nên lúc đó dù nội bộ LM và người bên ngoài gây xích mích giữa cô và Can thế nào, cô vẫn luôn cảm thấy người có thể làm ra một bản thiết kế ưu tú như vậy chắc chắn sẽ không quá xấu xa.

Không ngờ Can mà cô vẫn luôn xem là thần tượng và đối thủ lại là thiếu niên này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.