Lúc nhận được cuộc gọi của mẹ Nguỵ, Hạ Phương rất ngạc nhiên.
Vì bà chưa từng gọi điện thoại cho cô.
“A lô, dì…”, Hạ Phương cầm điện thoại di động đi ra ban công nghe máy.
“Tiểu Phương đó à? Dì… dì là mẹ của Nguỵ Thung…”, giọng nói của mẹ Nguỵ hơi run rẩy.
Hạ Phương thầm nói không xong, vội vàng nói: “Là cháu đây, sao vậy dì?”
“Bây giờ Nguỵ Thung có ở cạnh cháu không?”, mẹ Nguỵ nói: “Tối qua sau khi cháu trở về không bao lâu, con bé nhận một cuộc điện thoại, nói có việc gấp trở về thành phố rồi bắt xe rời đi, sau đó dì hỏi con bé đến nhà chưa, mãi đến sáng vẫn không trả lời tin nhắn của dì. Dì gọi mấy cuộc vẫn không nghe máy…”
“Dì đừng sốt ruột, có lẽ vì tối qua có việc bận quên trả lời dì thôi, cháu sẽ lập tức đến nhà của chị ấy xem sao”, đây cũng không phải lần đầu người phụ nữ Nguỵ Thung kia uống say điện thoại hết pin không nghe máy, Hạ Phương không nghĩ nhiều, sau khi an ủi mẹ Nguỵ thì chạy xe ra ngoài.
Sau khi biết Hạ Phương đã đi, ông cụ Tư sa sầm mặt, thầm mắng cô không có lương tâm.
Ông đã mãnh liệt yêu cầu cô phải ở bên cạnh chăm sóc mình rồi, cô còn nhân lúc mấy anh em kia muốn công phá ông bỏ chạy?
Ha, đúng là một người phụ nữ không đáng tin cậu.
Ông nhất định phải bảo con trai bỏ con nhóc chết tiệt không biết nghe lời này đi!
Hạ Phương không thèm quan tâm ông cụ nghĩ gì, sau khi gọi Nguỵ Thung mấy cuộc điện thoại cô ấy đều không nghe mấy, cô liên tục tăng tốc, chạy nhanh trên đường phố chen chúc buổi sáng.
Nhà cũ nhà họ Tư cách chỗ ở của Nguỵ Thung cách nhau khoảng bốn mươi phút đi xe, bây giờ đang tắc đường, phải mất khoảng một tiếng mới đến được.
Nhưng Hạ Phương chạy như bay, chỉ mất hơn hai mươi phút đã đến.
Nguỵ Thung ở tại một khu chung cư cao cấp gần phòng làm việc của cô ấy, căn hộ có diện tích hơn một trăm mét vuông, sống một mình rất rộng rãi thoải mái.
Vì mọi người đều bận rộn, bố mẹ Nguỵ gần như rất ít đến ở, Nguỵ Thung không có thời gian chăm sóc Kha Kha, đương nhiên cũng sẽ không thường đón cô bé tới.
Hạ Phương có vân tay vào nhà Nguỵ Thung nên có thể đi vào phòng cô ấy một cách dễ dàng.
Cô đi thẳng tới phòng của Nguỵ Thung, sau khi phát hiện cửa phòng đang mở, cô biết chắc chắn là Nguỵ Thung không có ở nhà.
Điện thoại vẫn không gọi được, Hạ Phương chỉ có thể ngồi trên sofa, lấy điện thoại ra bắt đầu tìm vị trí của Nguỵ Thung.
Kết quả điện thoại xác định vị trí cuối cùng là ở ngoại ô?
Hạ Phương mở bản đồ ra phóng to lên mới phát hiện, đó là một nhà xưởng bỏ hoang, bình thường rất lộn xộn, không có việc gì họ hoàn toàn sẽ không đi đến nơi đó.
Hạ Phương biết có lẽ Nguỵ Thung xảy ra chuyện gì đó rồi, cô vội vàng xuống lầu, chạy xe chạy thẳng đến chỗ đó.
Nửa tiếng sau, Hạ Phương đến nơi, nhìn nhà xưởng bỏ hoang cũ nát trước mặt, sắc mặt cô trở nên u ám.
Cô đeo khẩu trang, mái tóc dài buộc lên, áo thun trẳng và quần jean khiến cô trông như một học sinh trẻ tuổi.
Cô đang định đá bay cửa nhà xưởng thì thấy cánh cửa kia bị đạp mở trước từ bên trong.
Sau đó... Sau đó Hạ Phương nhìn thấy một người đàn ông cao lớn trông rất chật vật bế Nguy Thung đang hôn mê đi ra từ bên trong.
Sau lưng họ còn có mấy người cầm trường đao trong tay đang muốn đuổi theo.
Là Tân Hách?
Hạ Phương ngạc nhiên nhìn Tân Hách, sao một nhân vật phong lưu lại trở nên chật vật thế này?
Dường như cũng không ngờ Hạ Phương sẽ đứng trước cửa, Tần Hách cau mày liên tục thở dốc, säc mặt u ám, nhưng ánh mắt thoáng sáng lên.
Có điều sau đó anh ta lại nhíu mày, nhỏ giọng chất vấn: “Sao em lại ở đây? Mau đi đi! Lập tức rời khỏi nơi này!”
Hắn bảo vệ một mình Nguy Thung đã sắp không chịu được rồi, không thể bảo vệ thêm một người nữa.
Hạ Phương chớp mắt, chẳng những không rời đi mà còn bình tĩnh đứng im tại chỗ, nhìn bả tám người cầm đao đang muốn đuổi theo sau lưng Tần Hách, cô chỉ ra sau lưng mình: “Anh Tân, người nên đi bây giờ là anh đấy”.
Sắc mặt Tân Hách càng khó coi hơn, hắn sa sầm mặt nói: “Bây giờ không phải lúc thể hiện, dẫn theo Nguy Thung lập tức rời khỏi nơi này, càng nhanh càng tốt”.
Dứt lời, Tân Hách đã đi tới cạnh Hạ Phương, nhìn chằm chăm Nguy Thung trong lòng một cái rồi đưa cô ấy về phía cô.
Nhưng Hạ Phương lại lùi về sau hai bước tránh đi, sau đó đưa tay bắt mạch cho Nguy Thung, phát hiện cô ấy bị thương rất nặng, cô lập tức cho một viên thuốc vào miệng cô ấy.
“Cô ấy thật sự rất cần em, nhưng nếu em dẫn cô ấy đi thì anh sẽ không thể thoát được”, dứt lời, Hạ Phương đan hai tay vào nhau, khớp xương phát ra tiếng rắc rắc, sau đó cô lạnh lùng nhìn về phía trước, đưa chìa khoá xe trong tay cho Tân Hách: “Nên nghe lời em, dẫn Nguy Thung lên xe đợi em, em sẽ đến đó nhanh thôi”.
“Hạ Phương, em..”, Tân Hách chợt có một khoảnh khắc cho rằng người phụ nữ này bị điên.
Hắn gần như hoàn toàn không thể hiểu được Hạ Phương, lúc trước chỉ nghe Tư Thành nói là anh kết hôn rồi, đối tượng là một cô gái du học về nước chỉ mới gặp nhau một lần.
Tân Hách rất bất ngờ vì Tư Thành kết hôn vào lúc này, dù sao người nhà thúc giục nhiều năm như thế anh vẫn không thèm quan tâm, vì sao lại kết hôn với một cô gái chỉ mới gặp. mặt một lần như thế?
Nhưng từ trước đến giờ Tư Thành vẫn luôn là một người có chính kiến, anh làm như thế chắc chản là có lý do của anh, mà cô gái này cũng có chỗ hơn người của cô.
Nếu không Tư Thành mà thật sự vội kết hôn như thế, hơn nữa chọn ai đều giống nhau thì sao lại không chọn Tân Như Sương?
Tân Hách tôn trọng sự lựa chọn của Tư Thành, cũng nhiều lần khuyên em gái đừng yêu đơn phương nữa.
Đương nhiên hẳn cũng thử điều tra và tìm hiểu về Hạ Phương, nhưng tài liệu điều tra được cũng không nhiều, không khách những gì Tư Thành nói là mấy.
Tân Hách cũng không phải người nhiều chuyện, hắn rất bận, đến khi trở về nước, vô tình gặp Hạ Phương và Nguy hung ở Kinh Thành, hắn mới biết hai người quen biết nhau.
Cho nên bây giờ khi thấy Hạ Phương ung dung đi vào xưởng bỏ hoang, Tân Hách vừa tức giận vừa nôn nóng.
Cô tìm tới đây vì Nguy Thung đúng là rất lợi hại.
Nhưng những kẻ bên trong không phải loại hiền lành.
Hảẳn đánh nhau giỏi như thế mà vẫn phải chịu thua dưới tình huống nhiều người cùng tấn công với đủ các loại vũ khí, thậm chí suýt thì không bảo vệ được Nguy Thung.
Nhưng hắn cũng không nghĩ đến chuyện hẳn bị phân tâm vì phải bảo vệ Nguy Thung, làm sao có thể dốc hết sức đối phó được?
Hơn nữa sở dĩ tối qua họ bị bắt đi, đến bây giờ vẫn không thể trốn thoát cũng là vì hai người họ đều bị bỏ thuốc, thể lực. của hẳn vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.
Hạ Phương thì khác.
Tối qua khi thấy Charles đánh nhau, cô cũng khá ngứa tay, bây giờ lại gặp đám người không biết điều dám bắt nạt Nguy hung này, cô càng giận dữ hơn, sức chiến đấu có thể nói là đã lên đến hai trăm phần trăm.
Cho nên vì tiết kiệm thời gian, thậm chí cô còn không cho đám côn đồ kia thời gian phản ứng đã tay không xông lên, điên cuồng đánh đám người kia một trận.
Hạ Phương có vóc người nhỏ nhắn, động tác nhanh nhẹn, sức bật đầy người, như một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào, cô xông lên đánh một trận, động tác vừa nhanh vừa ác, đối thủ thậm chí còn chưa kịp chém đao xuống đã bị sức bật mạnh mẽ của Hạ Phương đánh ngã xuống đất.
Chưa đến năm phút dưới đất đã có đầy người năm ngổn ngang, tiếng kêu rên liên tục vang lên, vang dội khắp nhà xưởng bỏ hoang.