Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 149: Bao lâu rồi cô chưa nghe câu nói này?



Tần Hách vẫn đứng ở ngoài cửa hút thuốc để bình ổn lại tâm trạng buồn bực của mình.

Không ngờ vừa hút xong điếu thuốc lại bắt gặp một bóng người trông rất giống Ngụy Thung đang được người khác bế ra.

Tần Hách gần như không hề do dự mà đi về phía đó.

Người kia ném Ngụy Thung vào cốp sau xe, rồi vòng lên cửa trước định ngồi vào ghế lái thì đã bị Tần Hách đấm cho một cú bất tỉnh.

Hắn vội vàng ra sau cốp định mang Ngụy Thung ra, nhưng không ngờ trên xe này vốn có sẵn hai người nữa.

Thấy người của mình bị đánh, hai người kia lập tức khởi động xe chạy đi.

Tần Hách bám vào cửa cốp xe, dùng sức bò lên chỗ ghế lái, nhưng tài xế làm gì cho hắn cơ hội đó, gã đánh vô lăng lượn một vòng lớn, Tần Hách không thể bám vững được nên rơi xuống đất.

Nhưng chưa dừng lại ở đó, bên trong quá bar lại có đồng bọn của chúng đi ra, thấy Tần Hách đang cố đuổi theo xe chở người thì lập tức xông lên, nhanh chóng bao quanh Tần Hách.

Tần Hách sa sầm mặt mày dọn dẹp bọn râu ria này một lượt, nhưng khi xong xuôi định bụng đuổi theo Ngụy Thung tiếp thì đã không còn kịp.

Hắn lập tức liên lạc với bạn bè cảnh sát của mình để điều tra các camera giám sát xung quanh, sau đó dựa vào biển số để tìm ra được nhà xưởng bỏ hoang mà Hạ Phương cũng tìm được kia, khi hắn đến được đấy thì đã là hai tiếng sau.

Dựa vào thời gian hắn tính toán, có lẽ đám người kia đã mang Ngụy Thung vào đây được hơn nửa tiếng rồi.

Tần Hách lòng như lửa đốt, không chút suy nghĩ đã vọt vào trong.

Ai ngờ đám người kia đã có đề phòng từ trước nên đặt sẵn một bình thuốc mê ngay cửa.

Chỉ cần có người đạp văng cửa thì chai thuốc sẽ rơi xuống vỡ nát, sau đó khí độc sẽ lan ra, nhẹ thì khiến người ngửi được mất hết sức lực, nặng thì lập tức ngất đi.

Nhưng phản ứng của Tần Hách rất nhanh nhạy, thấy tình hình không ổn là lập tức bịt kín mũi miệng, nhưng vẫn không tránh được vẫn hít vào một ít, khiến toàn thân vô lực.

Bởi vì lo lắng cho Ngụy Thung nên hắn đã liên lạc cho đàn em đến, nhưng bởi vì tín hiệu di động bị mất nên tin nhắn không gửi đi được, đàn em của hắn không nhìn thấy.

Thế là sau khi hắn xông vào, nhìn thấy cảnh đám người kia đang định xâm phạm Ngụy Thung đã bị lột sạch quần áo thì máu nóng xộc lên đỉnh đầu, hắn không nói hai lời đã xông vào đấm đá đám chết tiệt ấy.

Nhưng vừa mới đấm ngã được một tên, hắn lao tới bên người định bế cô ấy đi thì sau gáy đã bị đánh lén một gậy.

Lúc này Tần Hách lâm vào hôn mê tạm thời.

Mơ hồ nghe được tiếng thảo luận của những người kia, nói sao sự việc lại ngày càng rắc rối vậy, không bằng bây giờ giết quách hết cho xong, nếu không chẳng những không chơi được người mà còn không có cả tiền, cái được không bù nổi cái mất.

Có người phụ họa thêm vào, chỉ cần có tiền thì muốn chơi con nào mà chẳng được? Bây giờ mấu chốt là không nên đùa với lửa.

Thế là cả đám cùng bàn cách làm sao giết chết Ngụy Thung, rồi lại làm sao xử lý Tần Hách.

Tần Hách vẫn nghĩ là mình đã gửi tin đi rồi, đàn em sẽ nhanh chóng đến đây, nhưng đợi một lúc lâu vẫn chẳng thấy ai đến, thế là hắn nhận ra được điều bất thường.

Thừa dịp những kẻ kia không có thời gian quan tâm đến họ, hắn gian nan bế Ngụy Thung lên định chạy trốn.

Kết quả đi chưa được vài bước đã dẫm phải bẫy, rơi xuống một cái hố.

Nhưng đáng mừng là đám người kia lại không thể mở được nắp cái bẫy này, tuy không gian bên trong hố không lớn, nhưng Tần Hách cứ ôm Ngụy Thung như vậy, tránh được một kiếp.

Cả một đêm đám người kia dùng mọi cách để mở nắp bẫy, muốn lôi Tần Hách và Ngụy Thung ở bên trong ra giết chết một lượt.

Nhưng mãi đến tận hừng đông vẫn không thể làm được gì.

Có tên đưa ý kiến là đốt lửa ở trên cho hai người bên dưới bị ngạt chết.

Sau đó chúng thật sự đi tìm củi lửa để đốt lên.

Tần Hách mơ màng cảm nhận được bên ngoài đang dần nóng lên, lúc này mới biết đã xảy ra chuyện lớn, hắn không nghĩ được gì nhiều, vội vàng ôm Ngụy Thung vào lòng rồi mở cửa từ bên trong, bế cô chạy ra ngoài.

Đám người kia đã vây thành một vòng ở bên ngoài chờ Tần Hách ra, chuẩn bị tiễn cả hai về trời.

Nhưng dù đang vừa bị thương vừa trúng thuốc mê, lại còn phải bảo vệ Ngụy Thung, Tần Hách vẫn vô cùng mạnh mẽ, vừa ra đã nhanh chân nhanh tay đánh gục đám người ở ngoài, một lòng ôm lấy Ngụy Thung chạy đi. Lúc này, Ngụy Thung tỉnh lại.

Thấy mình đang được Tần Hách ôm vào lòng thì cô ấy ra sức giãy dụa: “Anh làm gì đó? Thả tôi ra…”

Tần Hách nhíu mày, tay vẫn ôm chặt cô ấy không buông: “Đừng lộn xộn, chúng ta rời khỏi nơi này trước đã”.

“Vậy thả tôi xuống, tôi tự đi”, Ngụy Thung mà đã bướng thì không ai cãi lại được.

Nhưng Tần Hách lại gắt lên với cô ấy: “Nghe lời đi Ngụy Thung, đợi ra khỏi đây rồi em muốn biết gì anh sẽ nói cho em nghe”.

Ngụy Thung chỉ cười lạnh một tiếng rồi cắn vào vai hắn một cái, nhân lúc đó nhảy xuống khỏi vòng tay của hắn: “Cảm ơn, tôi không muốn biết gì cả, chỉ cầu xin anh tránh xa tôi một chút”.

Nói xong, cô ấy định bỏ đi thì mới phát hiện toàn thân không có chút sức lực nào, nhất là cánh tay, đâu đâu cũng ê ẩm tê rần, không có lấy một chút cảm giác nào.

Cô ấy cau mày bóp bóp cánh tay của mình, tưởng rằng vì bị Tần Hách ôm lâu quá nên tay bị chèn ép mất cảm giác, nhưng cô giãn cơ cả nửa ngày mà vẫn chẳng có kết quả gì. Bỗng cô nhớ lại sau khi vào quán bar bị người khác động phải, cánh tay hình như có cảm giác bị thứ gì đó đâm vào, đau nhói. Bấy giờ Ngụy Thung mới sa sầm sắc mặt, quay lại định chất vấn Tần Hách rốt cuộc đã làm gì cô ấy.

Lại bị Tần Hách đẩy về phía trước một cái.

“Đi đi, cứ đi về phía trước, đừng quay đầu lại”, Tần Hách nói xong, liền xoay người đánh nhau với đám người đã đuổi đến ở đằng sau.

Ngụy Thung trợn tròn hai mắt, lúc này mới muộn màng phát hiện ra không phải cô bị Tần Hách mang đến đây, mà là bị người ta bắt cóc đến.

Vậy nên Tần Hách…

Là đang đến cứu cô?

Biết tình hình không ổn, Ngụy Thung không muốn kéo chân sau của Tần Hách nên vội vàng bỏ chạy ngay.

Ai ngờ vừa chạy đến cửa thì phát hiện bên ngoài cũng có một đám bảo vệ đang canh giữ.

Thấy cô ấy chạy ra, đám kia lập tức xông đến.

Ngụy Thung không biết đánh nhau, chỉ có thể lùi lại dần về phía Tần Hách.

Tần Hách ôm lấy bờ vai của cô, thở hổn hển bên tai cô, bảo rằng: “Đừng sợ, có tôi ở đây”.

Hốc mắt Ngụy Thung bỗng ươn ướt.

Bao lâu rồi cô chưa nghe câu nói này?

Không ngờ khi nghe hắn nói lại câu này, lại là đang ở tình cảnh trớ trêu.

Cô siết chặt tay thành nắm đấm, nhìn Tần Hách đang xông vào đám người kia chật vật đánh nhau, trái tim của cô như bị ai đó bóp nghẹt.

Cuối cùng Tần Hách vẫn bị bảy, tám tên vây quanh, sức lực dần cạn kiệt, không thể chống đỡ thêm được nữa.

Mà ngay lúc ấy lại có tên đâm lén sau lưng Tần Hách.

Ngụy Thung gần như không nghĩ ngợi gì mà chạy đến ôm lấy đằng sau Tần Hách, nhát dao kia đâm thẳng vào lưng cô, cô cũng vì thế mà lập tức ngã xuống ngất đi.

Thấy cảnh này, Tần Hách liền rơi vào trạng thái điên cuồng.

Hắn đoạt được con dao ấy, lập tức ra chiêu liên tục, nhát nào cũng chí mạng, gần như là giết người đến đỏ cả mắt.

Nhưng kẻ địch thật sự rất nhiều, hắn không chỉ trúng thuốc mà còn bị thương, lại phải bảo vệ Ngụy Thung, đâu đâu cũng bất tiện, càng lúc càng rơi vào thế đường cùng.

Vào ngay lúc ấy, Hạ Phương xuất hiện.

Đầu tiên Hạ Phương nghe Tần Hách kể một lần, sau đó lại nghe Ngụy Thung kể một lần nữa, nhờ đó cô cũng gần như hiểu rõ toàn bộ sự việc.

“Hoàn cảnh này của chị cũng tương tự em đó”, Hạ Phương khẽ than thở, lúc cô vừa về nước cũng bị chị gái và bạn trai tính kế như vậy.

Sự việc xảy ra gần như y đúc, nhưng may là các cô đều đủ may mắn, luôn gặp được những người đàn ông đáng tin.

Nhớ đến Tư Thành, Hạ Phương không khỏi buộc miệng thở dài một hơi thật khẽ.

Hình như đã mấy ngày chưa thấy anh, chuyện bên cửa sông Trừng không biết anh đã giải quyết xong chưa?

Đang lúc suy nghĩ thì điện thoại bỗng vang lên, cô cúi đầu thì thấy trùng hợp là Tư Thành gọi đến.

Hạ Phương cong môi, đáy mắt không giấu được ý cười.

Em đang nhớ đến anh, anh cũng đúng lúc nhớ em, đây là sự trùng hợp may mắn đến cỡ nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.