Tư Thành nhanh chóng mang đồ ăn trưa về, còn rất ân cần mua mấy suất, có cơm còn có cả canh.
Thậm chí những món ăn đó đều là món Hạ Phương thích.
Tiết Lan Hâm không khỏi nhìn Tư Thành thêm vài lần.
Người đàn ông này rất tâm cơ, biết rõ sở thích của Hạ Phương.
“Cậu mua nhiều thế này, làm sao chúng tôi ăn hết được?”, giọng điệu của Tiết Lan Hâm có phần gay gắt: “Lãng phí đồ ăn là có tội lắm đấy”.
Trên khuôn mặt điển trai của Tư Thành hiện lên mộ nụ cười: “Cháu không biết dì thích ăn gì nên món nào cũng mua một ít. Không sao đâu ạ, không ăn hết cháu sẽ gói lại mang cho chó hoang ở ngoài”.
Giả vờ có lòng yêu thương như vậy, chắc chắn là có âm mưu.
Tiết Lan Hâm nhướng mày: “Nếu tôi không thích ăn món nào cả thì cậu định mang cho chó ăn hết à?”
Tư Thành cười nhẹ: “Dì cứ nói đùa, nếu dì không thích ăn món nào thì cháu sẽ đi mua món mà dì thích ăn trước, những món này cháu giữ lại để tối ăn”.
Tiết Lan Hâm buồn cười: “Không phải cho chó ăn à?”
Tư Thành cũng không để ý: “Chỉ cần dì vui là được ạ”.
Hạ Phương nhìn Tư Thành, rõ ràng mẹ đang cố ý làm khó anh mà anh lại tốt tính như thế…
“Mẹ, mẹ đừng trêu Tư Thành nữa, những món này toàn là món chúng ta thích ăn mà”, Hạ Phương cười, nâng bàn nhỏ trên giường bệnh lên, đặt thức ăn lên đó.
Thấy Tư Thành cứ đứng mãi, Hạ Phương đưa cho anh một bát: “Nhiều đồ thế này chúng tôi cũng không ăn hết được, anh ăn cùng đi”.
Tư Thành lặng lẽ kéo ghế ngồi xuống, yên lặng chờ ăn cơm.
Khi ăn, Tiết Lan Hâm vẫn không tha cho Tư Thành, bắt đầu tra hỏi anh như điều tra hộ khẩu.
Tư Thành trả lời kín kẽ, thái độ khiêm tốn lễ phép, không tìm ra được khuyết điểm nào.
Nhưng càng diễn hoàn hảo, Tiết Lan Hâm càng thấy anh có vấn đề.
Cuối cùng sau khi ăn uống no say, Tiết Lan Hâm đi ngủ, Tư Thành mới được giải thoát.
Sau khi đi ra khỏi phòng bệnh, Hạ Phương sờ mũi: “Mẹ tôi khá cưng chiều tôi, anh đừng để bụng”.
“Nếu tôi để bụng thì sao?”, Tư Thành nhướng mày, cười tà với Hạ Phương.
Hạ Phương:???
“Người cưng chiều em nhất lại không phải là tôi…”
Hạ Phương: … Giả dối!!
“Anh quen Viện trưởng Triệu?”
Thấy Tư Thành vẫn đi chiếc xe lần trước, Hạ Phương cau mày, đổi chủ đề.
“Ừm”, Tư Thành gật đầu: “Tôi từng giúp ông ấy chút việc nhỏ”.
Chỉ là đầu tư cho bệnh viện vài chục triệu tệ thôi, thực sự chỉ là việc nhỏ đối với anh.
“Thì ra…”, bảo sao Viện trưởng Triệu lại khách sáo với anh như vậy, thì ra là ân nhân, Hạ Phương gật đầu.
“Em đi đâu? Tôi đưa em đi”, Tư Thành mở cửa ghế lái phụ.
Hạ Phương hỏi: “Anh lại không đi làm?”
“…”,Tư Thành giật giật khóe miệng: “Hôm nay tôi tới bệnh viện là vì công việc.”
Được rồi!
Khi đưa Hạ Phương tới trụ sở chính trong nước của LM, Tư Thành nhìn cô đầy ẩn ý: “Em đến đây làm gì?”
Trên thông tin của Hạ Phương có viết cô học thiết kế, nhưng cô vừa mới tốt nghiệp về nước…
“Phỏng vấn”, Hạ Phương nhướng mày, cầm điện thoại rồi xuống xe.
Tư Thành cười: “Cố lên nhé”.
Vừa về nước đã đến LM ứng tuyển, đúng là rất tự tin.
“Cảm ơn”, Hạ Phương quay lưng vừa đi vừa vẫy tay với anh, điềm tĩnh bước vào tòa nhà cao tầng giản dị nhưng sang trọng.
Nói chứ đã lâu lắm rồi cô không phỏng vấn người mới nên thực sự hơi lo lắng.
Tư Thành gõ ngón tay lên vô lăng, sau đó vẫn cầm điện thoại lên gọi.
“Tôi có một người bạn đến LM phỏng vấn, cậu để ý giúp tôi một chút”.
“Cậu gọi cho tôi chỉ vì việc này thôi hả?”, đối phương giật mình thảng thốt: “Thần kỳ thật đấy, ai mà lại có thể khiến cậu Thành chủ động mở lời thế này?”
“Tốt nghiệp đại học UCL ở nước Y, ăn mặc bình thường nhất nhưng lại đặc biệt nhất”, Tư Thành nói xong thì cúp máy.
Đầu bên kia điện thoại, Sở Lâm Xuyên ngơ ngác nhìn điện thoại di động đang kêu tút tút, kinh ngạc nở nụ cười.
Đặc biệt là sau khi xem thông tin, phát hiện trong số những người đến phỏng vấn hôm nay chỉ có một cô gái tốt nghiệp trường UCL của nước Y…
“Cây vạn tuế ra hoa rồi!”, Sở Lâm Xuyên kích động hò hét trong group Bốn cậu ấm Giang Lâm.
Nhưng chỉ có một người trả lời anh ấy.
Cậu tư Lăng:???
Sở Lâm Xuyên: …
Thôi vậy, đợi đến khi gặp được người thật, có được bằng chứng xác thực đã rồi nói.
“Sếp Xuyên, sếp Phương tới rồi ạ”.
Sở Lâm Xuyên kích động đứng bật dậy: “Nhanh vậy ư? Cô ấy đang ở đâu?”
“Phó giám đốc đã đưa cô ấy đi xem văn phòng rồi…”, thư ký t rả lời.
“Sao không nói sớm cho tôi biết?”, Sở Lâm Xuyên vội vàng đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.
Đó là bảo bối của công ty, nhà thiết kế hàng đầu thế giới LM, thế mà anh ấy lại không đích thân đi đón? Không thể tha thứ!
“Sếp Phương, văn phòng này là công ty đặc biệt dành riêng cho cô đấy ạ, vị trí và cảnh quan đều rất đẹp, bàn làm việc, máy tính và giá sách đều được thiết kế theo nhu cầu của cô, cô xem còn thiếu gì nữa không, tôi sẽ bảo thư ký chuẩn bị cho cô”.
Sở Lâm Xuyên vừa đến văn phòng thiết kế trưởng đã nghe thấy giọng nói đáng ghét đang nịnh bợ giới thiệu.
Sắc mặt Sở Lâm Xuyên tối sầm: “Hôm nay em hai rảnh rỗi thế sao? Xem ra dự án mới của em đã khởi động thành công rồi à?”
Người đàn ông đang nhiệt tình giới thiệu cho Hạ Phương trong phòng là em trai cùng cha khác mẹ của Sở Lâm Xuyên – Sở Lâm Khôn, nghe thấy giọng nói, anh ta nở nụ cười nhã nhặn: “Nhờ phúc của anh trai, mọi chuyện đều rất thuận lợi”.
Sở Lâm Xuyên cười lạnh: “Ồ? Vậy à, thế em trai không biết là cuộc họp hôm nay được đẩy lên sớm hơn hả?”
Sắc mặt Sở Lâm Khôn thay đổi, anh ta quay lại thì thấy thư ký đang vội vã chạy vào từ cửa, dáng vẻ lo lắng muốn nói lại thôi.
“Xin lỗi sếp Phương, tôi có chút việc đột xuất không tiếp đón được, anh trai tôi sẽ giới thiệu công ty cho cô nhé”, cho dù rất vội nhưng Sở Lâm Khôn vẫn lịch sự nói cho xong, thấy Hạ Phương gật đầu anh ta mới đi.
Sở Lâm Khôn vừa đi, Sở Lâm Xuyên đã lập tức nở nụ cười nịnh bợ: “Chào sếp Phương, tôi là người phụ trách trụ sở chính trong nước của LM – Sở Lâm Xuyên. Tôi tới tiếp đón muộn, mong sếp Phương đừng để bụng”.
Lúc này Hạ Phương vẫn mặc áo sơ mi trắng và quần thể thao đơn giản, trông lười biếng mà lại có phần tùy ý, mái tóc đẹp được thay thế bằng mái tóc ngắn gọn gàng, trang điểm tinh tế, đeo kính râm, vẻ đẹp khi mặt mộc đã trở nên quý phái mà tao nhã, đầy khí chất.
“Sếp Xuyên khách sáo quá, đều là người cùng công ty, tôi đến công ty cũng như về nhà của mình, không cần phải nhiều quy củ như vậy”, Hạ Phương cười duyên dáng, bình tĩnh nói.
“Sếp Phương nói đúng, ha ha, hoan nghênh cô về nước, sau này chúng ta sẽ là người một nhà”, Sở Lâm Xuyên cười rạng rỡ, cung kính nói: “Sếp Phương có hài lòng với văn phòng này không? Cần gì thì cô cứ nói, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức thu xếp ổn thỏa cho cô”.
“Được, lát nữa tôi sẽ gửi danh sách cho anh”.
“Ok”.
Nhận lấy ly cà phê thư ký Sở Lâm Xuyên đưa, Hạ Phương cười hỏi: “Những người phỏng vấn hôm nay đều tới rồi chứ?”
“Đúng thế, họ đều đang ở phòng chờ bên ngoài phòng họp nhỏ dưới tầng rồi. Thời gian phỏng vấn của chúng ta là ba giờ chiều, hơn mười phút nữa mới chính thức bắt đầu”.
Hạ Phương khẽ gật đầu: “Được, tôi qua đó xem trước, các anh cứ làm việc của mình đi”.
“Sếp Phương, tôi đi cùng cô nhé?”, Sở Lâm Xuyên vội đi theo.
Hạ Phương xua tay: “Không cần, tới giờ anh đến đó là được”.
Sở Lâm Xuyên gật đầu, nhìn bóng lưng Hạ Phương rời đi với vẻ khó hiểu, không biết cô định làm gì.