Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 172: Ơ hay nhỉ



Khi Hạ Phương đặt chân xuống Giang Lâm, người đến đón cô chính là Lucy Mộ Dung.

"Ối cục cưng ơi! Mình nhớ cậu chết mất!", lâu ngày không gặp nhưng Lucy Mộ Dung vẫn nhiệt tình như xưa, vừa nhìn thấy đã lao tới ôm chầm lấy Hạ Phương.

Cô vòng tay ôm lại bạn mình: “Mình biết chứ, băng không thì gọi cậu ra đón làm gì?"

Lucy Mộ Dung làm bộ giận dỗi đẩy cô ra: “Ơ hay nhỉ, cô xem tôi như người hầu thì thôi, lại còn nói như thế, tưởng tôi dễ ăn hiếp lắm hở?"

"Thì cũng chỉ có mình được ăn hiếp cậu mà thôi", Hạ Phương tủm tỉm nhéo má cô bạn: “Nay đi ăn tiệc nhé, mình khao”.

Lucy Mộ Dung thích thú mở to mắt: “Tiệc hả? Ở đâu cơ?" Sau đó lại kích động ré lên: “Có phải ở Nâu Nhạt không??" Hạ Phương búng tay: “Chuẩn! Đi thôi”.

"Ôi chu choa, đúng là cưới chồng giàu thì thành phú bà luôn hen? Cậu có biết quán đó dạo này hot lắm không, mình không có tiền nên không nói, chứ có thì cũng không đặt bàn được đấy!"

Lucy Mộ Dung ôm rịt lấy tay bạn mình: “Mình thèm muốn xỉu luôn rồi, huhu cục cưng tốt với mình quá, mình yêu cậu chụt chụt”.

"Thôi đừng, không có kết quả đâu", Hạ Phương tỉnh bơ đáp lại.

Lucy Mộ Dung làm bộ phòng má: “Hứ, vừa làm vợ người ta đã thay lòng đổi dạ! Hồi đó ai nói sẽ yêu mình cả đời vậy hả, đồ qua cầu rút ván, hức hức...”

Hai cô nàng vừa đi vừa giỡn, đến Nâu Nhạt vào đúng giờ cơm chiều.

"Vẽ cái thứ vớ vẩn gì đây hả? LM mang tiếng là công ty lớn nhất nhì toàn cầu mà vẽ tranh như học sinh tiểu học là thế nào? LM xuống cấp hay là cố tình giao cho thiết kế dỏm để lừa tiền tôi

"Tôi muốn lễ phục để dự tiệc đính hôn của con gái tôi chứ không phải tiệc mừng thọ! Thiết kế kiểu này khác gì bà già đi dự đám cưới chứ??"

"Bộ tiền tôi bỏ ra không đủ hả? Hay LM cố tình coi thường. bình dân chúng tôi? Vẽ thế này mà cũng đòi đứng nhất toàn cầu, đúng là mắc cười!"

Hạ Phương sợ Lucy Mộ Dung lên sân thượng sẽ kích động mà ngất xỉu nên cố tình không chọn tầng đó.

Chỉ đặt trước một phòng ăn ở tầng ba.

Họ đi theo hướng dẫn của nhân viên, nào ngờ vừa tới cửa thì nghe có tiếng la hét ầm ï truyền ra từ phòng bên cạnh.

Bình thường thì Hạ Phương đã không để ý làm gì.

Khổ nổi hai chữ LM cứ ong ong đập vào tai, muốn bỏ qua cũng khó.

Cô ngẩng đầu nhìn vào căn phòng kia, thấy người đứng lố nhố bên trong.

Một trong số đó là một cô gái trẻ mặc chiếc váy đầm kiểu Âu xinh đẹp, với bóng lưng làm Hạ Phương cảm thấy quen quen.

Đối diện cô ta là người vừa buông lời chửi mảng.

Đó là một người phụ nữ tầm ngũ tuần, vóc dáng thấp bé nhưng cân nặng áng chừng vượt quá 75 kg, đặc biệt là cái bụng vượt mặt trông như mang thai tám tháng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.