Lucy Mộ Dung không biết xích mích trước đây giữa Hạ Phương và Lý Lan Hương, thấy bà ta mỉa mai như vậy thì sạm mặt muốn đốp chát lại thì bị Hạ Phương ngăn cản.
Hạ Phương chỉ cười: “Bà Lưu nói đùa rồi, chỉ một bữa cơm thì tốn được bao nhiêu tiền chứ?"
Lý Lan Hương càng làm ra vẻ miệt thị: “Chà, cô Hạ biết lên mặt thế nào, xem ra đã tìm được bến đỗ khác sau khi bị nhà họ Tư từ chối rồi nhỉ?"
"Người có nhan sắc lẫn vóc dáng như cô, muốn bay lên cành cao cũng chẳng khó gì. Nhưng nhìn trang phục cô mặc, e rằng cũng không phải gia đình nhà cao cửa rộng gì nhỉ? Dám bỏ tiền ăn một bữa ở Nâu Nhạt chắc cũng khó khăn rồi”.
Mấy lời xỉa xói này khiến Lucy Mộ Dung sửng cồ lên: “Này bác, bác ăn nói như thế là sao đấy? Ai bảo phụ nữ trẻ vào đây là cứ phải ăn bám đàn ông? Hay là bác ăn bám nên thấy ai cũng như bác?"
Cô ấy hừ lạnh: “Đừng có suy bụng ta ra bụng người, bác suy không nổi đâu”.
Lý Lan Hương nãy giờ chỉ đang ám chỉ ngầm, nay nghe Lucy Mộ Dung nói vậy thì phá ra cười: “Suy không nổi? Ha ha ha, ôi chao, đúng là cười chết”.
"Chị có nghe không, con bé này nói chúng ta ăn bám đàn ông kìa", bà ta cười đến độ ngả trước ngả sau.
Chị dâu của bà ta, Trương Hồng Mai, cũng cười lớn: “Ha ha ha, đúng là buồn cười. Bọn tôi được đàn ông nuôi thì sao chứ?"
Bà tay chống nạnh bên hông, nhìn hai cô gái trẻ đầy khinh thường: “Ít nhất cũng cho thấy tôi đây đáng được nuôi, còn được chồng nuôi, còn hai đứa bây thì sao? Mặt mũi thế này, không biết có ai chịu nuôi không, mà cũng chẳng biết là chồng ai nuôi”.
Vòng vo thế này ý đang muốn ám chỉ họ là bồ nhí chứ gì? Lucy Mộ Dung tức tối đến không nói nên lời.
Không, đây nào phải vòng vo, đây là đang nói thẳng mặt luôn rồi.
Cô ấy mặt đỏ tía tai, cắn răng nói: “Hai bà đang bôi nhọ chúng tôi đấy có biết không?"
"Trời, gì mà bôi nhọ chứ? Mặt mũi bọn bây thế này lại ăn mặc quê mùa thế kia, chẳng lẽ lại muốn các bà tin rằng tụi bây là tiểu thư nhà ai? Bằng không thì tụi bây lấy đâu ra tiền đến đây chè chén, chẳng lẽ tụi bây tưởng ở đây rẻ lắm à?", Trương Hồng Mai tìm cách làm mình trở nên nổi bật hơn.
"Đúng là không rẻ thật", Hạ Phương võ vai Lucy Mộ Dung, nhấc mắt nhìn hai người kia: “Hai bà đến đây ăn chắc cũng dùng hết tiền tiêu vặt tháng này rồi nhỉ?"
Nhà họ Lưu xem như nhà giàu mới nổi từ tầm mười năm trước, khi ngọn núi trồng trà mà anh em nhà này kinh doanh bị thu hồi, được đền bù một khoản kha khá, đủ để đưa cả đại gia đình vào thành phố sinh sống.
Bọn họ trải qua vài tháng ăn no uống say không cần lao động, rồi lại cảm thấy cuộc đời này thật là vô vị, bèn đi tìm một khoảnh đất... tiếp tục nghề buôn trà.
Phải công nhận là nhà bọn họ cũng may mắn, ngành trà ngày càng phát triển khiến trụ sở của họ cũng làm ăn được lớn hơn, nhanh chóng trở thành lái buôn trà có chút danh tiếng ở địa phương.
Sau đó mấy căn nhà cũ của họ ở nông thôn cũng bị thu hồi, thế là nhà họ Lưu xem như vững gót ở thành phố.
So với hai ông chồng cần cù mẫn cán, không ngừng kinh doanh buôn bán để gia tộc ngày càng lớn mạnh, hai bà vợ của họ lại là điển hình của kiểu người ăn không ngồi rồi.
Từ khi đặt chân vào thành phố với một số tiền trong tay, bọn họ bắt đầu hưởng thụ cuộc sống chỉ biết ăn ngủ với nằm nhà, nào là rủ nhau tiệc tùng, nào là cùng đi mua sắm.
Trương Hồng Mai bắt đầu lên cân từ khi ấy, phát phì cho đến tận bây giờ.
Bà ta lại không nghĩ đây là chuyện xấu, ngược lại còn cho rằng mình đã đặt chân vào xã hội thượng lưu, mấy bà vợ nhà khác cũng sống kiểu chỉ tay năm ngón thế này, vậy là thoải mái tận hưởng mà không thấy áy náy gì.
Vì vậy họ tuy có tiền trong túi nhưng lại không có được khí chất, lại bởi vì ngày nào cũng được người khác quấn quít nịnh bợ nên sinh ra tính kiêu căng cậy mạnh.
"Cô mỉa mai ai đấy? Chồng tôi kinh doanh phát đạt, tôi muốn bao nhiêu tiền tiêu vặt thì chỉ cần nói một tiếng là được ngay!", Trương Hồng Mai nói đầy khinh thường: “Chỉ có mấy chục nghìn bọ, nói một cái là ông ấy thanh toán ngay”.
Bà ta lấy điện thoại ra gọi cho chông hòng khoe mẽ một phen, ngặt nỗi không ai nghe máy. Trương Hồng Mai bắt đầu phát bực, gọi lại một lần nhưng vẫn không có gì thay đổi.
Thế là bà ta đành cất điện thoại, dẫn lại cơn ấm ức mà cao giọng: “Quên mất, hôm nay ông ấy đi tiếp khách hàng lớn từ Kinh Thành. Đã bao giờ nghe nhà họ Lăng chưa? À thôi, hai đứa bây làm sao mà biết được thì nói làm gì”.
Coi bả khoe kìa trời...
Hạ Phương cảm thấy chuyện này thật sự là vô nghĩa, bèn nói: “Vậy xin chúc mừng hai bà”.
"Thôi khỏi, thứ con nít con nôi không có thân phận địa vị, chỉ biết câu trai tụi bây làm sao mà hiểu được người ở giới thượng lưu như bọn bà nói chuyện gì", đôi mắt tí hin của Trương Hồng Mai gần như khép lại, ra vẻ đắc ý vô cùng.
"Đúng vậy, thanh niên bây giờ ấy mà, còn trẻ không chịu học hành, sau này già rồi mới hối hận. Không như Vi Vi nhà tôi từ nhỏ đã chăm học, hôm nay còn trở thành học trò của cô Ngụy, chuẩn bị tham gia thi toàn quốc", Lý Lan Hương vừa nhắc đến con gái thì cảm thấy mình thượng đẳng hẳn lên.
"Nghe nói chị của cô Hạ cũng ghi danh, còn là bạn học của Vi Vi. Có điều nhà họ Hạ dạo gần đây không được an bình cho lắm, nghe nói chị cô suy sụp hẳn đi. Ôi mà thôi, cô Hạ đây còn bận cặp kè đàn ông, chắc là không có lòng dạ quan tâm những thứ này”.
"Bà... bà đừng có ngậm máu phun người!", Lucy Mộ Dung phãn nộ la lên, muốn nhào tới ăn thua đủ.
Làm Hạ Phương phải vội vã kéo lại, vừa mở miệng khuyên can thì nghe một tràng tiếng xin lỗi vang lên từ phía sau.
"Cậu Tư! Xin cậu hãy nghe tôi giải thích! Tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi! Lá trà của chúng tôi trước khi vận chuyển đều đã được kiểm tra chất lượng, hoàn toàn không có vấn đề gì. Tôi... tôi cũng không biết vì sao đến đây thì lại biến vị. Xin cậu hãy cho tôi chút thời gian để về kiểm tra rõ ngọn ngành được không?”
"Chúng tôi kinh doanh trà hơn mười năm ở Giang Lâm, trước giờ luôn đặt phẩm chất và chất lượng lên hàng đầu, chưa bao giờ dám qua loa trong công tác kiểm định chất lượng. Tôi tin rằng ban đầu cậu lựa chọn hợp tác với chúng tôi cũng là nhìn trúng phẩm chất và sự chân thành này. Xin cậu cho chúng tôi thêm một cơ hội, chúng tôi chắc chắn sẽ không khiến cậu thất vọng!"
Sau đó là một giọng nói khiến Hạ Phương có cảm giác quen tai.
"Không phải tôi bắt bẻ hay không cho ông Lưu cơ hội, nhưng thật sự là hàng mà các ông mang đến lần này, ngay cả người không am hiểu về lá trà như tôi cũng không thể nào mua được. Phẩm chất này mà mang về nhà, tôi thế nào cũng bị anh cả và ông nội mắng chết”.
Hạ Phương ngoái lại, thấy một cậu thanh niên mặc sơ mi trắng và quần tây, đầu đội mũ lưỡi trai, trông cực kỳ sáng sủa và đầy sức sống đi tới.
Ồ, không phải là cái cậu mình từng gặp ở trước cổng trường của cô bé em họ trên Kinh Thành đây sao?