LM là công ty thiết kế thời trang toàn cầu, thương hiệu có nguồn gốc từ nước Y, trước đây chỉ có quầy hàng ở trong nước, trụ sở chính trong nước mới chỉ được thành lập cách đây năm năm.
Nghe nói trong nước có thể thành lập trụ sở chính hoàn toàn là nhờ công lao của nhà thiết kế hàng đầu thế giới của họ – Phương Hạ.
Phương Hạ là nghệ danh của Hạ Phương.
Mà đây cũng là lý do vì sao nhóm Sở Lâm Xuyên lại kính trọng Hạ Phương như vậy.
Hôm nay LM tuyển trợ lý trưởng, một nhà thiết kế và hai trợ lý thiết kế.
Trợ lý trưởng này chính là trợ lý của Hạ Phương.
Đây là lý do vì sao Hạ Phương phải đích đến phỏng vấn, cũng là lý do cô một mình đến địa điểm phỏng vấn để xem qua trước.
Công ty tuyển bốn người, nhưng có hàng nghìn người nộp hồ sơ, và chỉ có năm mươi sáu mươi người có thể đến phỏng vấn.
Có thể thấy sự cạnh tranh ở LM lớn đến mức nào.
Còn hơn mười phút nữa cuộc phỏng vấn mới chính thức bắt đầu, mà phòng chờ đã chật kín người.
Một số người khá lo lắng, thậm chí còn đi đi lại lại trong hành lang để cổ vũ bản thân.
Khi Hạ Phương cầm một tập tài liệu lười biếng đến gần, không tránh khỏi được một số người chú ý.
Dù sao người đến LM phỏng vấn gần như đều tới trước hơn nửa tiếng để chờ bốc thăm, người gần đến giờ mới tới như Hạ Phương sẽ bị coi là lạc loài.
Nhất là khi nhìn thấy cô ăn mặc giản dị, đi lại trong trang phục thường ngày như đang đi dạo, có người thậm chí còn lộ ra vẻ giễu cợt và chê bai.
Khi cô đi ngang qua một cô gái đang trang điểm, chai nước lọc bên cạnh cô ta rơi xuống đất kêu “bộp” một tiếng, còn đập vào chân người bên cạnh.
Người bên cạnh lập tức cau mày nhìn cô ta bằng ánh mắt chất vấn.
Ai ngờ người đó vừa ngẩng đầu lên lại thấy Hạ Phương đang đứng bên cạnh, thế là cô ta liền giận dữ nói: “Này, cô làm rơi chai nước của tôi rồi”.
Hạ Phương sửng sốt: “Không phải tôi”.
“Không nhặt lên giúp tôi thì thôi, cô còn ngụy biện?”, nói rồi cô ta quay đầu, cười nịnh nọt với cô gái bị chai nước rơi vào chân: “Xin lỗi Bội Bội, vừa nãy tôi bị va vào, cô không sao chứ?”
Nói rồi xô ta còn ngồi xổm xuống, xoa nhẹ chân cô gái kia: “Bàn chân đẹp thế này nếu bị thương thì phải làm sao?”
Lòng hư vinh của Ngô Bội Bội lập tức dâng lên, cô ta chỉnh lại bộ vest hàng hiệu trên người, liếc nhìn Hạ Phương: “Va vào người khác cũng không biết xin lỗi, từ bao giờ LM lại hạ thấp yêu cầu tuyển dụng thế này?”
Hạ Phương cau mày, lại nghe đối phương cười khinh bỉ: “Loại người không có tố chất nào cũng có thể tới LM phỏng vấn được à?”
Cô gái đánh rơi chai nước lập tức gật đầu phụ họa: “LM là nơi nói chuyện bằng thực lực, nhưng lúc nào cũng có người muốn đi cửa sau, tiếc là vô ích thôi, có thể ở lại cuối cùng chắc chắn là người có thực lực như Bội Bội cô”.
Ngô Bội Bội là người có thân phận và có năng lực nhất trong lần phỏng vấn này, không chỉ ăn mặc thời trang, hợp thời mà còn có khí chất, vừa nhìn đã biết là con nhà giàu.
Cô ta vừa xuất hiện trong phòng chờ đã được rất nhiều người bắt chuyện và chú ý.
Người còn lại tên là Hà Thụy Nghĩa, cũng là một trong số đó, chỉ là Ngô Bội Bội vẫn luôn phớt lờ cô ta.
Ngô Bội Bội che miệng cười: “Tôi có thể ở lại hay không là chuyện khác, nhưng LM sẽ không nhận những người thừa nước đục thả câu đâu”.
“Bội Bội, cô khiêm tốn quá, với năng lực của cô, lần này chắc chắn có thể ứng tuyển thành công vị trí trợ lý trưởng, theo sếp Phương vươn ra thế giới”, Hà Thụy Nghĩa tỏ vẻ ngưỡng mộ.
Ngô Bội Bội cười nhẹ: “Đừng nói như vậy, những người ở đây đều là người có năng lực, mọi người cạnh tranh công bằng, cùng nhau cố gắng mới phải”.
Ngô Bội Bội lập tức nhận được thiện cảm của không ít người, một nhóm người tiến lên vây quanh, tâng bốc lấy lòng cô ta.
Thậm chí có người còn cố tình hạ thấp Hạ Phương: “Người nào đó không tự mình biết mình, đến phỏng vấn không mặc đồ tử tế đã là thiếu tôn trọng công ty rồi, còn kiêu ngạo vô lý, tố chất quá kém, loại người này mà vào LM sẽ bị loại ngay”.
“Tố chất là một điều tốt, tiếc là một số người lại không có”.
“Nhìn cách ăn mặc của cô ta đi, từ dưới quê lên đúng không? Thế mà cũng không biết ngại tới xin việc ở công ty thiết kế thời trang hàng đầu trong nước, Lương Tịnh Như cho cô ta dũng khí à?”
Xung quanh vang lên một tràng cười, mọi người đều tránh xa Hạ Phương, thậm chí còn chỉ trỏ cô, lạnh lùng châm biếm.
Nhưng Ngô Bội Bội lại cười duyên dáng: “May mà tôi không bị thương, thôi vậy, không cần làm khó người khác, bỏ qua chuyện này đi”.
Vừa dứt lời, Ngô Bội Bội lại nhận được một tràng tâng bốc.
Lúc này, cô gái trước mặt Hà Thụy Nghĩa, đứng gần Hạ Phương nhất đã kìm nén đỏ mặt, nắm chặt hồ sơ xin việc của mình, lớn tiếng nói như đã lấy hết can đảm: “Thật ra mọi người hiểu lầm rồi, chai nước đó không phải chị gái này làm rơi”.
Hành lang vốn ồn ào bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Hà Thụy Nghĩa cười khẩy: “Cô nói vậy là có ý gì?”
Cô gái trẻ mặt đỏ bừng: “Tôi nói thật mà, tôi nhìn thấy cả rồi, chai, chai nước đó là do cô tự va vào làm rơi, chị gái này, không, không hề va vào cô”.
“Ha, cô nói không va là không va à? Không phải cô ta chẳng lẽ là cô va vào tôi?”, Hà Thụy Nghĩa đen mặt, giọng điệu sắc bén, rõ ràng đang cảnh cáo cô gái kia đừng xen vào việc riêng của mình.
Cô gái kia nhìn có vẻ yếu ớt nhưng không hề chùn bước, ngược lại còn nâng cằm lên: “Tôi không chỉ nhìn thấy, tôi còn, còn quay lại rồi, vừa nãy đúng lúc tôi đang quay video gửi cho anh trai nên đã quay lại được cảnh đó”.
Xung quanh một lần nữa trở nên yên tĩnh.
Hạ Phương hứng thú nhìn cô gái trẻ, cô ấy có khuôn mặt đáng yêu, ăn mặc không nổi bật nhưng đều là hàng hiệu, có thể nói là khiêm tốn nhưng sang trọng, trên người toát lên vẻ không chịu thua, bên ngoài yếu đuối nhưng bên trong lại mạnh mẽ.
“Vậy cô muốn nói gì?”, Hà Thụy Nghĩa tức giận, mặt mày dữ tợn.
Cô ta khó khăn lắm mới tạo được cảm giác hiện diện trong đám đông ở trước mặt Ngô Bội Bội, thế mà lại có người tới gây sự?
“Anh tôi nói người làm sai mới phải xin lỗi”, cô gái kiên định đáp: “Chị gái này không sai, chị ấy không cần xin lỗi. Cô đã sai thì nên dũng cảm thừa nhận và xin lỗi”.
“Ha, cô nói tôi sai là tôi sai à? Ở đây có bao nhiêu cặp mắt theo dõi, cô có bản lĩnh thì tung video ra đi”, Hà Thụy Nghĩa sốt ruột, giận dữ tới gần cô gái, dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe được, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi cảnh cáo cô đừng gây chuyện, nếu không tôi sẽ khiến cô không thể sống được ở Giang Lâm”.
Cô gái rụt cổ, nhớ lại lời anh trai nói trước khi đến phỏng vấn, cô ấy cắn môi, đấu tranh tư tưởng.
Hạ Phương cúi đầu, nhanh chóng thao tác trên điện thoại thì thấy một đoạn video đột nhiên xuất hiện trên màn hình lớn trong phòng chờ.
Cô cau mày, ngước mắt nhìn camera chếch phía sau, cô nhếch miệng cười nhẹ.
Có người tinh mắt nhìn thấy đoạn video trước tiên, nói to: “Mau nhìn kìa, không phải cô gái nhà quê kia làm rơi chai nước”.
Sắc mặt Hà Thụy Nghĩa đột nhiên thay đổi.
Ngô Bội Bội cũng nheo mắt, nhìn Hà Thụy Nghĩa với vẻ ghê gớm rồi quay lại nhìn màn hình.
Đoạn video quay lại rõ ràng cảnh Hà Thụy Nghĩa vô tình làm rơi chai nước khi đang trang điểm, đồng thời quay lại khoảng cách từ chỗ Hạ Phương tới chỗ Hà Thụy Nghĩa, toàn bộ quá trình không có một lời tranh luận.
Cô gái trẻ nở nụ cười kinh ngạc, nói bằng giọng lanh lảnh: “Nhìn xem, tôi đã nói là tôi không nhìn nhầm mà”.
Hà Thụy Nghĩa nghiến răng, nhìn cô gái một cách ác độc.
Ngô Bội Bội lại nở nụ cười, nói với Hạ Phương: “Thì ra là hiểu lầm, xin lỗi nhé, tôi đã trách nhầm cô rồi”.
Nói xong cô ta dời mắt nhìn sang Hà Thụy Nghĩa: “Cô Hà, có phải cô nên xin lỗi cô gái này và xin lỗi cả tôi nữa không?”