Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 182: Đây là do cô thiết kế à?



Cửa phòng bệnh đóng lại, Hạ Khánh Dương bị chặn ở bên ngoài.

Lúc đầu ông ta còn có thể hoà nhã hà mình cầu xin Hạ Phương tha cho Hạ Thị một con đường sống.

Nhưng về sau, Hạ Phương hoàn toàn không quan tâm, ông ta bắt đầu nói mấy lời chọc tức Hạ Phương, muốn khích tướng.

Nhưng cả Hạ Phương và Tiết Lan Hâm đều không quan tâm đến ông ta.

Hạ Khánh Dương giận dữ, bắt đầu quát mắng không biết suy nghĩ.

Tiết Lan Hâm trong phòng bệnh nghe thấy những lời khó nghe ở bên ngoài thì sắc mặt trở về rất khó coi.

Bà không chỉ muốn lần muốn đứng dậy ởi ra ngoài đánh chết Hạ Khánh Dương.

Nhưng Hạ Phương kéo bà lại: “Mẹ, đừng chấp mấy người cặn bã như thế, ông ta càng hung hăng, Hạ Thị sẽ càng thê thảm hơn”.

Nếu Hạ Khánh Dương thông minh, lúc này ông ta nên buông bỏ sự kiêu ngạo của mình, không ngừng cầu xin, dùng đủ mọi cách để có được sự tha thứ của Hạ Phương và Tiết Lan Hâm.

Dù chắc chắn Hạ Phương sẽ không mềm lòng. Nhưng Tiết Lan Hâm thì có.

Hạ Thị là tâm huyết của Tiết Lan Hâm, dù bà rất thất vọng và không có chút tình cảm nào với Tiết Lan Hâm, nhưng bà vẫn còn tình cảm với Hạ Thị.

Chỉ cần Hạ Khánh Dương nhận lỗi, lấy lòng Tiết Lan Hâm và Hạ Phương bằng đủ mọi cách, dùng tình trạng thê thảm của Hạ Thị để tìm kiếm sự thông cảm, nói không chừng Tiết Lan Hâm sẽ mềm lòng nói chuyện với Hạ Phương, bảo cô xin nhà họ Tần bỏ qua.

Nhưng Hạ Khánh Dương phách lối và đắc ý khi ở cạnh Tiết Lan Hâm và Hạ Phương đã quen.

Ông ta chưa từng thật sự coi trọng hai mẹ con họ. Trước kia là vậy, bây giờ vẫn thế.

Từ trước đến giờ khi ở cạnh hai người, ông ta luôn nghĩ mình ở vị trí cao hơn, nét mặt vô cùng kiêu ngạo.

Không có khả năng ông ta sẽ vứt bỏ thể diện, thật tâm cầu xin họ.

Dù vì lợi ích, ông ta cũng chỉ có thể thấp hèn được mấy phút, ngay sau đó sẽ trở lại như ban đầu.

Thật ra Hạ Phương là một người rất coi trọng tình cảm. Nếu không lúc vừa trở về nước, cô cũng sẽ không khó chịu vì sự phản bội của Lục Anh Đường và sự uy hiếp ép buộc

vô tình của Hạ Khánh Dương. Trước giờ tính cách cô khá lạnh nhạt, người thân thiết không nhiều, nhưng vì từ nhỏ đã có một gia đình hạnh phúc,

nên cô vẫn luôn khó chấp nhận gia đình bị đổ vỡ.

Nhưng cô vẫn cho Hạ Khánh Dương một cơ hội, có điều đối phương vẫn chỉ tổn thương cô và mẹ một lần nữa.

Sau này sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu.

“Nhưng mà...”, Tiết Lan Hâm muốn nói bà vẫn hy vọng Hạ Thị có thể yên ổn.

Nhưng vì sợ Hạ Phương khó xử nên cuối cùng bà cũng không nói ra.

Trước kia bà không khoẻ, luôn nghĩ rằng nếu khoẻ lại, mình nhất định phải trở về Hạ Thị làm việc.

Bây giờ khó khăn lắm mới khoẻ lại thì phát hiện dường như không còn cơ hội nữa rồi.

Sự nồng nhiệt trước đây cũng chỉ có thể phai nhạt theo năm tháng, cuối cùng trở thành tiếc nuối.

Hạ Phương cũng hiểu ý mẹ, cô dịu dàng kéo tay bà: “Mẹ yên tâm, con từng nói rồi, sớm muộn gì Hạ thị cũng sẽ trở về tay mẹ con chúng ta, đó là tâm huyết của mẹ, hôm nay chỉ tạm thời để Hạ Khánh Dương quản lý thôi. Nếu ông ta không có năng lực đó thì con sẽ nhanh chóng lấy nó về”.

“Hạ Khánh Dương sẽ không dễ dàng từ bỏ, dù là phá sản đóng cửa, ông ta cũng sẽ không dễ dàng buông Hạ Thị ra...”

Làm vợ chồng hơn hai mươi năm, Tiết Lan Hâm vẫn khá hiểu Hạ Khánh Dương.

Ông ta là một người đàn ông hẹp hòi, ăn không được thì phá cho hôi.

“Nhưng chuyện này ông ta không thể quyết định được”, Hạ Phương cong môi, lười biếng tựa vào ghế, ánh mắt vô cùng u ám.

Mấy năm qua Hạ Khánh Dương đã lấy được rất nhiều lợi ích từ Hạ Thị, hiện tại cũng đã đến lúc ông ta phải trả giá rồi.

Mấy ngày nay, nhà họ Tân bắt đầu tạo áp lực liên tục, dự án hợp tác với nhà họ Lục và nhà họ Hạ cũng thường xuyên xảy ra vấn đề.

Đặc biệt là bên phía nhà họ Lục, bọn họ đã sắp không kiên trì được vì đủ các loại vấn đề diễn ra rồi. Nhà họ Hạ cũng không tốt hơn là bao, nếu còn tiếp tục như thế thì chỉ giải quyết việc kiểm tra của các bộ phận có liên quan cũng đủ khiến bọn họ đau đầu.

Hạ Phương cũng không vội vã thu lưới, bây giờ là lúc nhà họ Tân thể hiện, đợi họ diễn xong cô mới ra tay cũng không muốn.

Cô khám bệnh cho Tiết Lan Hâm, phát hiện sức khoẻ của mẹ đã không còn gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi là được.

Hạ Phương nở nụ cười thoả mãn, đắp kín chăn cho mẹ, sau đó nói: “Mẹ, mẹ nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai con đi xem nhà, nếu không có vấn đề gì thì hai ngày nữa sẽ đón mẹ xuất viện”.

Tiết Lan Hâm nghe thấy thế thì cau mày: “Mẹ nghe Lucy nói con muốn mua một căn biệt thự mới?”

“Cục cưng, đừng khiến bản thân quá áp lực, còn nữa, Tư Thành cũng không có nhiều tiền, con đừng làm khó người ta, chúng ta đâu cần thiết phải ở trong biệt thự. Không phải mẹ cho con một chung cư nhỏ sao? Nếu thật sự không có nơi nào để đi thì chúng ta đến đó ở cũng được”.

Đến giờ Tiết Lan Hâm vẫn không biết con gái lớn của mình giỏi giang đến mức nào, chỉ biết khoảng thời gian này con gái cố gắng liều mạng, khiến bà rất đau lòng, sợ Hạ Phương khiến bản thân quá áp lực rồi lại mệt mỏi.

Hạ Phương cười bất đắc dĩ: “Yên tâm, con gái của mẹ có thể thiếu cái gì chứ không thiếu tiền đâu, con rể mẹ cũng vậy. Đương nhiên biệt thự là con tự mua, không liên quan đến anh ấy, mẹ cứ yên tâm tĩnh dưỡng là được”.

Tiết Lan Hâm còn định nói gì đó, nhưng Hạ Phương đã cầm điện thoại đứng dậy: “Được rồi, mẹ nghỉ ngơi sớm đi, người bệnh không thể thức đêm, mọi chuyện cứ nghe theo sắp xếp của con là được, nhé?”

Tiết Lan Hâm:...

Bà chỉ có thể thở dài, gật đầu đưa mắt nhìn Hạ Phương rời đỉ.

Ngày hôm sau, Hạ Phương dạy từ sớm, cô xuống lầu chạy hai vòng, sau đó sửa sang đi tới LM.

Đã khoảng một tháng rồi cô chưa đến đây, bầu không khí của LM căng thẳng hơn lúc trước nhiều.

Đa phần là vì sắp đến thời gian bán sản phẩm mới, mọi người đều bận rộn vì buổi công bố sản phẩm.

Lúc Hạ Phương đi vào thang máy thì thấy Ngô Bội Bội vội vã đi ra từ bên trong.

Vì đi gấp nên lúc đi qua bên cạnh Hạ Phương, Ngô Bội Bội lảo đảo, bản thiết kế trong tay rơi đầy dưới đất.

“Cô đi đường kiểu gì đó? Không biết..., còn chưa phân biệt đúng sai, Ngô Bội Bội đã bắt đầu mắng người.

Nhưng còn chưa măng xong thì nhìn thấy Hạ Phương mặc vest trắng thoải mái, cô ta sợ đến mức tái mặt, há hốc mồm mãi không nói nên lời.

Hạ Phương lạnh lùng nhìn xuống cô ta từ trên, tâm mắt dừng lại ở mấy bản thiết kế vừa bị rơi.

“Xin... Xin lỗi Tổng giám đốc Phương, tôi... tôi không cố ý..", Ngô Bội Bội cắn môi, dù rất không cam lòng nhưng vẫn phải nói xin lỗi Hạ Phương.

Hạ Phương không trả lời cô ta mà ngồi xổm xuống từ từ nhặt một bản thiết kế màu đỏ từ dưới đất lên, cô đứng dậy, lạnh lùng hỏi: “Đây là do cô thiết kế à?”

Ngô Bội Bội nhìn bản thiết kế trong tay Hạ Phương, trong mắt thoáng lộ vẻ căng thẳng, nhưng cô ta nhanh chóng nở nụ cười tự tin, vuốt nhẹ mái tóc dài: “Đúng vậy Tổng giám đốc Phương, đây là đơn hàng đầu tiên mà tôi nhận ở LM, thiết kế váy cưới cho một bà chủ”.

Hạ Phương dời mắt khỏi bản thiết kế trong tay, dưới đất vẫn còn mấy bản thiết kế tương tự, nhưng những thiết kế kia trông rất quê mùa, hoàn toàn không giống thiết kế trong tay cô.

“Đây đều là bản nháp tôi vẽ trước đây”, Ngô Bội Bội vội ngồi xuống, luống cuống tay chân nhặt mấy bản vẽ kia lên, sau đó đưa tay về phía Hạ Phương: “Tổng giám đốc Phương, bản thiết kế này của tôi có vấn đề gì sao? Khách hàng hẹn tôi chín rưỡi gặp mặt, tôi sắp muộn rồi”.

Hạ Phương nhìn thoáng qua cô ta, sau đó trả bản vẽ lại: “Rất có tiến bộ, làm xong gửi một file cho tôi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.