Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 199: Điều này làm sao có thể?



Bỏ qua cô gái tốt như Hạ Phương để đến với Hạ Oanh Oanh?

Nghe lời Lục Anh Đường vừa nói dường như còn là hẳn ta lừa dối và bỏ rơi Hạ Phương, đồng thời luôn cảm thấy tự hào về điều đó.

Chỉ sợ là đến bây giờ Lục Anh Đường vẫn chưa biết mình đã bỏ lỡ người như thế nào.

Tân Cối An nhìn Lục Anh Đường với vẻ đồng tình.

Người đàn ông vô sỉ ngu dốt thế này bảo sao lại rơi vào hoàn cảnh này.

Nếu như hắn ta không tự cho mình là đúng, đầu óc sáng suốt hơn một chút thì có lẽ nhà họ Lục đã thịnh vượng thăng tiến từ lâu rồi.

Dù sao Hạ Phương cũng là người có thể cứu được nhóm Tân Thủ Văn từ hiện trường một vụ tai nạn lớn, lại có thể chữa được bệnh cho Tần Túc, căn bệnh mà tất cả các bác sĩ lợi hại nhất trên thế giới cũng không thể chữa được...

Chỉ với năng lực này thôi, mười Lục Anh Đường đã chẳng thể xứng được với cô rồi.

Hản ta lấy tự tin ở đâu ra mà dám ghét bỏ và vu khống Hạ Phương như vậy?

“Sếp Tân", Hạ Phương hơi gật đầu, giọng nói lãnh đạm: “Anh ở đây thì tốt quá, lần trước bạn tôi đến đây xem nhà giúp tôi, cũng đã trả tiền cọc, không biết bây giờ anh có thời gian giúp tôi giải quyết nốt thủ tục còn lại được không?”

Tân Cối An gật đầu ngay: “Đương nhiên là có thời gian rồi, mấy ngày nay tôi vẫn luôn chờ cô Hạ đến mà. Cô không đến, căn nhà thứ ba từ trên xuống đó chúng tôi cũng không dám bán, ha ha”.

Hạ Phương nói: “Ông Tần và sếp Tần thật có lòng”. “Điều nên làm thôi”, Tân Cối An thầm nói: Nếu không phải Hạ Phương từ chối thì e là căn biệt thự đó đã sớm chuyển

nhượng trực tiếp cho cô rồi.

Là ân nhân cứu mạng của Tần Thủ Văn và Tân Túc, tặng cho cô một căn biệt thự cũng chẳng đáng là gì.

Nhưng Hạ Phương từ chối, nói rằng sẽ tự mua.

Chính vì sự kiêu ngạo và chính trực này, Tân Cối An biết Hạ Phương chắc chắn không phải một cô gái đơn giản.

Bây giờ tận mắt nhìn thấy mới biết quả nhiên là như vậy thật.

Khí chất điềm tĩnh, tao nhã trên người cô không phải điều mà người bình thường có thể có được.

Hơn nữa, người phụ nữ có thể sát cánh cùng Tư Thành có thể là người bình thường được sao?

“Vậy cô Hạ, anh Thành, chúng ta vào văn phòng ngồi uống uống trà sau đó cho người của chúng tôi làm thủ tục giúp cô được không?”, Tân Cối An mời.



Hạ Phương gật đầu: “Làm phiền anh rồi”.

“Không phiền, không phiền, mời đi hướng này”, Tân Cối An làm tư thế mời, dáng vẻ chân thành và khiêm tốn khiến người xung quanh đều thắc mắc.

Chuyện này là thế nào?

Vì Tân Cối An có nhà họ Tần Kinh Thành làm chỗ dựa, lạ là người phụ trách khu biệt thự sang trọng nhất Giang Lâm là khu biệt thự vịnh Tinh Hà này, nên địa vị của anh ta ở thành phố Giang Lâm rất cao.

Rất nhiều sếp lớn ở Giang Lâm gặp anh ta còn phải nể mặt đôi phần, chưa bao giờ thấy anh ta gặp ai mà hạ mình như thế này.

Anh ta cung kính trước Tư Thành thì thôi, nhưng anh ta còn cung kính trước Hạ Phương hơn...

Điều này khiến những người xung quanh bắt đầu suy nghĩ, thân phận của người đàn ông và người phụ nữ này là gì?

Nhất là Lục Anh Đường, từ khi nghe thấy Tân Gối An gọi Tư Thành là anh Thành là hắn ta đã hoàn toàn chết lặng.

Anh ta cung kính Hạ Phương thì có thể hiểu được, dù sao Hạ Phương cũng là ân nhân cứu mạng Tân Thủ Văn, nhưng Tư Thành là ai?

Nhân viên phục vụ khách sạn, cùng lắm cũng chỉ là quản lý khách sạn thôi, anh có tư cách gì để được người khác gọi là

“anh Thành”?

Điều quan trọng nhất là, nghe ý của Tân Cối An thì căn biệt thự trên tầng cao nhất vịnh Tinh Hà thật sự là của Tư Thành?

Điều này làm sao có thể?

“Sếp Tân, chắc chắn là anh nhầm hấy họ sắp đi, cuối cùng Lục Anh Đường cũng bò dậy khỏi mặt đất, chắn trước mặt Tần Gối An, trừng to hai mắt: “Tên Tư Thành này chỉ là nhân viên phục vụ khách sạn thôi, anh ta không thể nào. mua được biệt thự ở đây, anh bị đôi nam nữ giả dối này lừa rồi”.

“Lục Anh Đường, anh tự đi hay để tôi gọi bảo vệ mời anh đi đây?”, sảc mặt Tân Cối An âm trầm, ánh mắt nhìn Lục Anh Đường như nhìn người chết.

Đến lúc này rồi mà Lục Anh Đường vẫn chưa tỉnh táo lại, đúng là đáng buồn.

“Tôi nói thật mà, bạn học của tôi làm việc ở khách sạn Đệ Nhất, là đồng nghiệp của Tư Thành, không tin tôi có thể gọi điện cho bạn tôi chứng minh cho anh xem”, Lục Anh Đường nói rồi lấy điện thoại ra để gọi, còn chờ bật sẵn loa ngoài.

“Tôi hỏi cậu, Tư Thành có phải người làm thuê ở khách sạn các cậu không?”

“Tư Thành nào?”, bên kia vang lên một giọng nói thiếu kiên nhẫn.

Lục Anh Đường nói: “Chính là người đàn ông đêm Hạ Phương về nước đã đến phòng cô ta đó, có phải đồng nghiệp của cậu không? Anh ta tên gì?”

“Người được sắp xếp đến phòng của Hạ Phương hả? Cậu đang nói đến đồng nghiệp mà tôi sắp xếp đến phòng của Hạ Phương, ngủ cùng Hạ Phương để cậu lấy bằng chứng Hạ Phương quan hệ bừa bãi với đàn ông khác đó đúng không?”, đối phương nói rồi nhíu mày: “Tôi chưa nói với cậu à? Ngày hôm đó tôi đã gọi đồng nghiệp đi rồi, nhưng Hạ Phương vào nhầm phòng, sang nhầm phòng bên cạnh, tôi bèn bảo đồng nghiệp nghĩ cách mở cửa phòng bên cạnh...”

Lục Anh Đường:???

“Sau đó đồng nghiệp chụp lén được hai bức, còn chửi tôi một trận, nói là tôi lừa anh ta, vì điều này mà tôi còn phải đền cho anh ta một cô em nữa đấy, tôi vẫn chưa đòi cậu trả tiền đâu!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.