Đặc biệt là biểu tình trên mặt Sở Lâm Xuyên, không biết nên diễn tả thế nào.
Mình? Trông cũng ra gì, giống nhân viên phục vụ?
Đây là lần đầu tiên trong đời có người nhận xét về anh ấy như vậy, Sở Lâm Xuyên bật cười ra tiếng.
“Anh cười cái gì?”, Lục Anh Đường cau mày, mỉa mai: “Tuổi còn trẻ mà đã đi bán, đúng là làm mất mặt đàn ông”.
Hạ Phương che miệng nhịn cười, quay đầu nhìn Sở Lâm Xuyên, ánh mắt như muốn nói: Thế này mà anh cũng nhịn được?
Đương nhiên Sở Lâm Xuyên không nhịn được, anh ấy vừa tức vừa buồn cười hất cằm lên, liếc nhìn Lục Anh Đường tràn đầy cảm giác ưu việt: “Tên hề này từ đâu tới muốn tạo cảm giác hiện diện của mình trước mặt tôi thế?”
Lục Anh Đường đang định phản bác, đột nhiên nhìn thấy bố mình là Lục Minh Hà kích động chạy đến: “Sếp, sếp Xuyên, ôi, thật sự là cậu à?”
Lục Anh Đường sửng sốt: “Bố, bố nói gì cơ?”
“Sếp Xuyên, chúng ta lại gặp nhau rồi, chào cậu chào cậu”, Lục Minh Hà đẩy Lục Anh Đường ra, đưa tay về phía Sở Lâm Xuyên, thấy Sở Lâm Xuyên cau mày, ông ta vội giải thích: “Tôi là người phụ trách của tập đoàn Lục Thị – Lục Minh Hà, lần trước chúng ta đã từng gặp nhau ở buổi đấu giá từ thiện”.
Sở Lâm Xuyên khẽ gật đầu: “Thì ra là sếp Lục”.
“Sếp Xuyên vẫn nhớ tôi ạ? Ha ha, trùng hợp quá, cậu cũng ăn cơm ở đây à?”, Lục Minh Hà nói rồi nhớ ra con trai mình vẫn còn ở bên cạnh, vội kéo Lục Anh Đường: “Anh Đường, giới thiệu với con đây là người phụ trách trụ sở chính trong nước của LM, sếp Xuyên”.
Lục Anh Đường đột nhiên cảm thấy mình như bị sét đánh, hai mắt mở to, không nói nên lời.
Sở Lâm Xuyên thì khoanh tay trước ngực, cúi đầu nhìn Lục Anh Đường với vẻ mặt giễu cợt: “Thì ra đây là con trai của sếp Lục à…”
Anh ấy kéo dài giọng khiến Lục Minh Hà hơi căng thẳng.
“Vậy sau này sếp Lục phải trông chừng kỹ vào nhé, kiêu căng hống hách thế này, ai không biết lại tưởng là con chó ngu ngốc nhà ai thả ra!”
“Phụt…”, cuối cùng Hạ Phương không nhịn được nữa, phì cười.
Đối diện với ánh mắt sắc bén của Lục Minh Hà và Lục Anh Đường, Hạ Phương ho khan một tiếng, cười nói: “Sếp Xuyên, anh thành thật quá”.
Sở Lâm Xuyên: Được nữ thần khen!! Vui quá!
“Ồ, Tiểu Hạ?”, lúc này Lục Minh Hà mới nhìn thấy Hạ Phương, ông ta sửng sốt: “Cháu, cháu cũng quen sếp Xuyên?”
“Bố, anh ta, anh ta…”, Lục Anh Đường đã hoàn toàn ngớ người.
Người đàn ông này là Sở Lâm Xuyên của LM? Thiếu niên thiên tài trong truyền thuyết ư…
Nhưng sao Hạ Phương có thể quen biết Sở Lâm Xuyên được?
Hạ Phương lười nhác nhún vai: “Quen, sếp của tôi”.
Mặc dù địa vị của Hạ Phương ở LM cao hơn Sở Lâm Xuyên, nhưng bây giờ Sở Lâm Xuyên là người phụ trách trụ sở chính trong nước nên nói anh ấy là sếp của cô cũng không quá.
“Cô vào LM làm rồi?”, Lục Anh Đường thảng thốt ngẩng đầu, miệng há to có thể nhét vừa một quả trứng vịt.
Hạ Phương cười nhẹ: “Lạ lắm à?”
Sở Lâm Xuyên cười đúng lúc: “Nói là sếp thì tôi không dám, ha ha, đây là trụ cột của công ty chúng tôi đấy”.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt hai bố con họ Lục đều tái nhợt.
Hạ Phương có năng lực vào LM làm việc, còn được Sở Lâm Xuyên khen ngợi như thế?
Bọn họ đang mơ à?
Là Hạ Phương lười muốn chết, nhu nhược lại yểu điệu, mắc bệnh công chúa, không học hành gì còn thích hẹn hò gạ trai?
Sao có thể thế được?
“Sếp Xuyên, chắc là anh bị cô ta lừa rồi…”, nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Sở Lâm Xuyên, Lục Anh Đường không bình tĩnh nổi: “Cô ta chỉ học ba năm ở nước Y, học được một chút ngành thiết kế vớ vẩn, bình thường ở trong trường không đi gạ trai thì cũng chơi với đám bạn xấu, chẳng biết gì hết cả. Hơn nữa cô ta vừa mới về nước một tuần thôi, anh đừng bị bằng cấp học vấn của cô ta đánh lừa”.
Sở Lâm Xuyên nhìn Lục Anh Đường như nhìn kẻ ngốc: “Anh Lục, anh có biết phỉ bảng người khác sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật không?”
“Sếp Xuyên, những gì tôi nói là sự thật, tôi…”
Sắc mặt Sở Lâm Xuyên tối sầm: “Nếu anh không cần miệng thì tôi không ngại khâu lại giúp bố anh đâu”.
“Anh Đường!”, thấy con trai sắp mất kiểm soát, Lục Minh Hà kịp thời kéo Lục Anh Đường lại: “Sếp Xuyên làm gì còn cần con dạy à? Không biết nói thì im đi”.
Nói xong ông ta lại vội vàng xin lỗi Sở Lâm Xuyên: “Xin lỗi sếp Xuyên, chó không biết nói, về nhà tôi sẽ cho nó một bài học”.
“Sếp Lục phải quản giáo cho nghiêm vào nhé, nếu không thả ra ngoài cắn phải người không nên cắn thì sợ rằng không cứu được Lục Thị đâu”, Sở Lâm Xuyên lạnh lùng nói xong thì cúi đầu cười nịnh nọt Hạ Phương: “Sếp Phương, mọi người đều đang chờ cô quay lại tiếp tục thảo luận công việc đấy”.
Hạ Phương hài lòng gật đầu: “Vào thôi”.
Nhìn Sở Lâm Xuyên đối xử lịch sự với Hạ Phương như vậy, mặt Lục Minh Hà và Lục Anh Đường đều tái xanh.
Thế này là thế nào?
Thứ rác rưởi vô dụng đó làm sao có thể…
Cho đến khi Hạ Phương ăn uống no say, cùng Sở Lâm Xuyên đi từ trên lầu xuống, Lục Anh Đường đang chờ dưới lầu vẫn còn ngơ ngác.
“Hạ Phương”, Lục Anh Đường cắn răng đi về phía Hạ Phương: “Tôi có chuyện muốn nói với cô”.
Hạ Phương khoanh tay trước ngực: “Không có thời gian”.
“Nếu cô không muốn những việc làm tồi tệ của mình ở nước ngoài xuất hiện trên mạng, khiến cô không thể làm việc ở LM được nữa thì có thể không đi theo tôi”, Lục Anh Đường như một kẻ điên, vẻ mặt cực kỳ hung tợn.
Hạ Phương đảo mắt lườm, để tránh kẻ này bám riết lấy mình, cô vẫn nói với Sở Lâm Xuyên: “Sếp Xuyên, anh về trước đi, tôi nói với anh ta vài câu xong sẽ tự về”.
“Không sao, tôi lên xe chờ cô”, Sở Lâm Xuyên rõ ràng lo lắng cho Hạ Phương, quay người lên xe nhưng không đi.
Hạ Phương đi đến nơi không có người, hỏi: “Có gì nói mau đi”.
“Đây là đại gia cô đang hẹn hò à?”, Lục Anh Đường cười mỉa mai: “Tôi đang thắc mắc cô lấy tiền ở đâu ra để trang trí phòng, lại lấy tiền ở đâu để chữa bệnh cho mẹ cơ. Ha, Hạ Phương, anh ta có biết ở nước ngoài cô bẩn thế nào không? Còn đã từng mang thai nữa?”
Hạ Phương nhìn Lục Anh Đường như nhìn kẻ ngốc: “Nói xong chưa? Sau này ra khỏi cửa nhớ đánh răng, đừng phun rác ra nữa”.
Thấy Hạ Phương quay người rời đi, Lục Anh Đường tức giận hét lớn: “Hạ Phương, cô sẽ phải hối hận, cô tưởng những thằng đàn ông đó thật sự thích cô à? Bọn họ chỉ muốn chơi đùa cô thôi!”
Hạ Phương lên xe, đầu không ngoảnh lại, nhàn nhạt nói: “Lái xe”.
Chỉ là xe vừa khởi động, Hạ Phương đã nhận được điện thoại của Lucy Mộ Dung, cô ấy nói rằng đi xã giao uống nhiều quá, nhờ cô đến đón.
Hạ Phương: … Từ khi nào bạn thân cô trở nên nghiện rượu như vậy? Khó thật!
Nhưng cô vẫn nhờ Sở Lâm Xuyên chở mình đến nơi Lucy Mộ Dung ăn tối.
Nhà hàng ở gần quán bar họ uống rượu hôm qua, sau khi xuống xe, Hạ Phương bảo Sở Lâm Xuyên về trước.
Cô vừa gọi điện cho Lucy Mộ Dung, vừa chờ ở tầng dưới.
Lúc này đã hơn chín giờ tối, xung quanh hơi vắng vẻ.
Hạ Phương một mình đứng ở dưới lầu, dáng người có vẻ hơi gầy gò.
Đột nhiên cô thấy một bóng người quen thuộc đang dìu một người bước ra từ quán bar đối diện.
Ban đầu Hạ Phương không để ý, cho đến khi Lucy Mộ Dung ra khỏi nhà hàng, loạng choạng khoác tay lên vai cô, chỉ vào phía đối diện nói: “Tiểu Phương, người đó hình như là chồng hờ của cậu”.
Hạ Phương ngước mắt lên, quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang đỡ một cô gái tóc dài đi ra từ quán bar đối diện, lên chiếc xe hơi sang trọng mà anh mượn…
Hạ Phương hơi nheo mắt lại, đẩy Lucy Mộ Dung vào trong xe rồi nói: “Chờ mình trong xe, đừng chạy lung tung”.