Ai bảo thời buổi nay tiêu tiền thì dễ nhưng kiếm tiền thì khó làm chỉ.
Lucy Mộ Dung: Làm bạn với phú bà mệt ghê ta ơi. Cảm giác thở cũng khó khăn á.
Đã vậy hai người này còn bày đặt giả vờ mình nghèo lắm, suốt ngày cứ xà nẹo với nhau.
Làm Lucy Mộ Dung thành nguyên một quả chanh chua lè chua loét.
Vất vả lắm mới rời khỏi Tỉnh Hà Loan, Lucy Mộ Dung lại được Hạ Phương hỏi có muốn đi ăn cơm chung hay không, mà sau đó cô ấy đã từ chối ngay tắp lự.
Ăn cơm chó cả buổi chiều rồi, còn bụng đâu chứa thứ khác nữa?
Cô nàng chạy như bay về phía chiếc xe cà tàng của mình, thở dài một tiếng rồi về nhà.
"Em định xử lý nhà họ Hạ thế nào?", ngồi trên chiếc Maybach quen thuộc của Tư Thành, Hạ Phương vừa nhằm mắt dưỡng thần vừa nghe Tư Thành cất giọng du dương hỏi bên tai.
Cô đáp: “Cho họ thêm vài ba ngày. Trước khi trở lại Kinh Thành, em sẽ bắt Hạ Khánh Dương phải ngoan ngoãn giao tập đoàn Hạ thị ra”.
"Cần anh giúp chứ?", Tư Thành nghiêng đầu, nhìn cô đầy mong đợi.
Hạ Phương xoa cằm: “Cần”.
Hai mắt Tư Thành sáng lên, vừa mở miệng thì lại nghe cô nói: “Biệt thự bên này sửa xong rồi, cho anh hai ngày lựa mấy món nội thất đẹp đẹp trong nhà chuyển sang đây, OK không?"
Tư Thành:...
Thế thôi?
THẾ THÔI Á??I
Đường đường là chủ nhà họ Tư mà chỉ có bấy nhiêu tác dụng thôi??
Anh quyết định mặc kệ thế giới.
Vẻ mặt của Tư Thành khiến Hạ Phương che miệng cười trộm.
Trái tim cô chợt nảy lên trước sự đáng yêu này, bèn chồm sang thơm chụt một phát lên má anh rồi quay về chỗ như không có gì xảy ra.
Cú đánh lén khiến hai tay Tư Thành hóa đá trên vô lăng, suýt nữa đã không cầm lái được.
Cảm giác xe xóc nảy khiến Hạ Phương cong môi cười đến là vui vẻ.
Người này vẫn dễ cưng như ngày nào. Mới có mấy hôm không gặp mà lại càng cưng hơn cơ.
Tay Tư Thành run lên, lập tức cho xe tấp vào lề, nghiêng đôi mắt sáng quäc sang nhìn Hạ Phương.
Cô giả vờ chớp mắt đầy vô tội: “Ăn thịt anh làm”. Tư Thành:??2 Em ấy định nói cái này đấy hả?!
mà lại càng được củng
Anh có nghỉ ngờ rằng cô đang c‹ cố bởi vẻ ranh mãnh trong mắt cô.
"Ông Tư nhìn em thế là sao?", Hạ Phương cười, một nụ cười vô hại nhưng thiếu điều khiến Tư Thành tắt thở.
Anh nghiến răng, nỗ lực đè nỗi hốt hoảng rong lòng xuống: “Bà Tư có biết dám ghẹo anh là sẽ phải trả giá đắt không?"
Hạ Phương:???
Nhận ra nguy hiểm đang đến gần, cô muốn tránh đi nhưng Tư Thành làm sao lại cho cô cơ hội ấy.
Anh nhào tới ấn cô vào thành ghế, mở một cuộc tấn công dồn dập lên đôi môi nhỏ ướt át kia.
Mùi vị quen thuộc cùng cảm giác mềm mại như kẹo. đường khiến đầu óc Tư Thành như trống rỗng, đồng thời đánh thức dục vọng bị đè nén tận đáy lòng.
Anh hôn cô đến mất khống chế, chỉ hận không thể hòa vào làm một.
Bàn tay dày rộng mang theo nhiệt độ nóng bỏng để lại dấu vết trên từng tấc da thịt qua lớp vải mỏng manh.
Nếu không phải họ đang ở trong xe thì Tư Thành có lẽ đã bất chấp tất cả mà yêu thương Hạ Phương ngay và luôn rồi.
Nhất là khi tay cô gái cũng bắt đầu châm lửa trên người anh, khiến suy nghĩ đó càng trở nên mãnh liệt hơn.
Ting ting! Bỗng nghe tiếng kèn xe vang trời, hai người mới giật mình tách ra. Ánh mắt còn mang theo khao khát mãnh liệt của Tư Thành thoät cái đanh lại säc lẻm, lập tức nhìn về phía nguồn âm thanh.
Hóa ra ban nãy anh vội vã ngừng xe bên lề, không để ý đã có một chiếc xe đậu ở đó, bây giờ người ta đang mở đèn muốn lùi ra.
Thế là trên đường về nhà, mặt Tư Thành đen sì như thể có ai đang nợ anh mấy chục tỉ, cả người trông cứ âm âm u u.
Nếu ban nấy chủ xe kia mà bước xuống thì chắc anh cũng nhào tới ăn thua đủ rồi.
Trần đời chưa từng thấy ai làm mất hứng như vậy!
Có trời mới biết khi nào Hạ Phương mới chịu chủ động như vậy chứ...
"He he", Hạ Phương vẫn chưa hết buồn cười: “Trông vẻ mặt bất mãn của anh kìa, ai không biết còn tưởng em làm gì anh rồi chứ”.
Rồi rốt cuộc ai là đầu sỏ hại anh thế này hả? Em lại còn dám cười cơ?
Tư Thành trợn mắt trừng cô: “Chẳng lẽ em không làm gì anh?"
Anh bước tới, hạ giọng xuống tông trầm khàn thì thầm vào. tai cô: “Hay em đang nhắc anh chốc nữa phải hoàn thành việc chưa làm xong, hửm?"
Hạ Phương nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm kia, còn vươn tay sờ mó ngực anh một phen rồi mới đẩy anh ra, mở cửa bước xuống: “Để xem anh thể hiện thế nào”.