Tô Tử Ninh đột nhiên đặt câu hỏi khiến cho các nhà thiết kế xung quanh đều sửng sốt.
Lâm Thư Nhã lập tức nở nụ cười: "Trợ lý Tô ăn nói kiểu gì thế, không phải bản vẽ của Bội Bội thì chẳng lẽ là của cô?"
Người chung quanh cũng khe khẽ bàn luận: "Người bình thường e là không vẽ ra được bộ lễ phục tinh xảo đến vậy đâu?"
"Đúng vậy, sở trường của Bội Bội chính là lễ phục, hơn nữa lần này cô ấy còn làm đơn riêng cho bà Lưu, chiếc váy đó cũng rất phù hợp khí chất và tuổi tác của bà Lưu, hoàn toàn phù hợp với chủ đề".
"Tất nhiên là tự vẽ rồi, nếu không thì sao được sếp Phương chọn?”
Vốn dĩ Ngô Bội Bội cũng có chút căng thẳng, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Tô Tử Ninh, cô ta thấy hơi sợ.
Nhưng vừa nghe đồng nghiệp nói các tác phẩm được chọn đều là do sếp Phương cùng toàn thể cấp cao LM đồng ý mà?
Nếu mọi người đều đã chọn cô ta thì Tô Tử Ninh nói gì đi nữa thì cũng có sao đâu?
Ngô Bội Bội nhún vai, miễn cưỡng nhìn Tô Tử Ninh: "Bản thiết kế này có vấn đề gì không?”
Nói xong còn không quên nhíu mày, làm vẻ mặt cảnh cáo, tựa như muốn nói nếu Tô Tử Ninh dám làm loạn thì người chịu thiệt cuối cùng chỉ có cô ấy mà thôi. Tô Tử Ninh cần răng, tức đến mức bật cười: "Cô tự hỏi lương tâm của mình đi, đây thật sự là thiết kế của cô?"
Tô Tử Ninh trông mềm yếu nhu nhược, bình thường luôn cười dịu dàng với mọi người, lúc nào người ở công ty cũng thấy cô đang ôm cặp văn kiện cẩn thận kiểm tra giấy tờ, đây là lần đầu tiên thấy cô có giọng điệu sắc bén như vậy, thế là bỗng chốc họ ngây người ra.
"Tử Ninh, cô, cô không sao chứ?", có đồng nghiệp cùng nhóm lo lắng nhíu mày: "Có chuyện gì à?"
Tuy bọn họ cũng không thích Ngô Bội Bội, cũng không ủng hộ cách làm việc thượng đẳng và tính cách thích khoe khoang của cô ta, nhưng lúc bình thường họ cũng không hay so đo, nếu không thích thì làm lơ cô ta là được.
Tô Tử Ninh còn là người hiền lành, chưa bao giờ xảy ra xung đột với người khác, dù đã từng bị Ngô Bội Bội bắt nạt vài lần nhưng cũng chỉ nuốt giận vào bụng, lần này bỗng nhiên khác thường như thế khiến cho mọi người đều lo lắng nhìn cô.
Tô Tử Ninh khế läc đầu, chỉ bình tĩnh nhìn thẳng vào Ngô Bội Bội: "Cô có dám thề với tất cả mọi người rằng đây là bản thiết kế cô tự vẽ ra không?”
Ngô Bội Bội nở nụ cười: "Trợ lý Tô muốn nói gì? Như mọi người đã nói, bản thiết kế của tôi có thể xuất hiện ở đây là đã chứng minh tất cả rồi. Hay ý cô là sếp Phương bị mù nên mới chọn một bản thiết kế đạo nhái vào trong danh sách này?”
"Cô...", Tô Tử Ninh giận đến mức đỏ cả vành mắt.
Những oan ức khác cô ấy đều có thể chịu đựng được, nhưng cô ấy không thể nào chấp nhận được việc thành quả lao động của mình lại bị người khác ăn cắp trẳng trợn như thế, vậy mà giờ đối phương còn chất vấn ngược lại mình.
"Ngô Bội Bội, sự vô liêm sỉ của cô đúng là làm mới nhận thức của tôi, cô không dám trả lời thẳng câu hỏi của tôi mà cứ dùng cách đáp qua loa lấy lệ kích động tôi. Bản vẽ này rõ ràng là cô đạo nhái..., Tô Tử Ninh đang nói thì bỗng nhớ đến chuyện tối tăng ca hôm trước.
Cô ấy cần răng nói: "Cô dám nói buổi tối tăng ca tuần trước, cô không lén lút đến phòng làm việc của tôi, không động phải tôi ở cửa phòng, cũng không nhặt lên bản vẽ của tôi rồi làm rách đôi nó ra không?"
Lúc trước Tô Tử Ninh cứ nghĩ răng chuyện tối hôm đó chỉ là trùng hợp thôi.
Lúc đó cô ấy vội vàng ra khỏi cửa, sau khi bản thiết kế bị xé rách thì lại vội vàng trở về in thêm một bản, vốn không có thời gian quan tâm bản thảo bị rách kia rơi đi đâu mất.
Bây giờ mới nhớ lại, hôm sau cô về văn phòng thì không. thấy bản thảo bị rách hôm qua, cô còn từng đi tìm thử một lần.
Nhưng sau đó vì Hạ Phương trở về nên cô lại bận rộn công việc, không còn phân tâm được nhiều, nhưng không ngờ tất cả chuyện này đều là cơ hội cho Ngô Bội Bội gian lận.
Ngô Bội Bội như bị Tô Tử Ninh làm kinh ngạc, cô ta mở tròn hai mắt rồi cười nói: "Tô Tử Ninh, sao tôi không hiểu cô đang nói gì vậy nhỉ? Đúng là hôm đó tôi có về tăng ca, cũng đúng là không cẩn thận động phải cô ở cửa phòng làm việc, nhưng lúc đó tôi có lòng tốt giúp cô nhặt đồ lên thôi, không ngờ cô lại..."
"Cô lại cho rằng tôi cố ý xé bản vẽ của cô rồi nhân đó ăn cắp ý tưởng à?", Ngô Bội Bội nói xong còn nở nụ cười khinh thường: "Cô đang chọc cười tôi đó à? Tôi cũng là nhà thiết kế, huống hồ phong cách thiết kế của tôi và cô không hề giống nhau, sao tôi sao chép bản vẽ của cô được?"
"Đương nhiên là được rồi!", Tô Tử Ninh tức đến đỏ mặt, tuy. cả người đang run rẩy vì giận dữ, nhưng cô ấy vẫn suy luận rất rành mạch: "Toàn bộ công ty đều biết đơn hàng của cô bị sửa đi sửa lại năm sáu lần, mấy lần cuối còn bị khách hàng mắng cho té tát, nói cô không thể hiểu được yêu cầu của khách, không vẽ ra được thiết kế mà họ muốn. Nhưng hôm đó cô vừa động phải tôi, xé rách bản vẽ của tôi, vậy mà hôm sau cô đột nhiên có bản thảo mới, là trùng hợp à?"
"Tôi không biết lúc trước cô vẽ cái gì, cũng không biết cô giỏi giang ra sao, nhưng đều là nhà thiết kế, mỗi chúng ta đều có lập trường thiết kế của riêng mình. Khoảng thời gian này mọi người chia nhóm hợp tác nên cũng tự cảm nhận được, khi chúng ta nhận được chủ đề thiết kế, trong đầu sẽ hình thành một tư duy cố định để quyết định hướng đi của bản thiết kế. Cô có dám lấy những bản thảo từng vẽ lúc trước ra cho chúng tôi xem không, để chúng tôi so sánh thử nó khác với bản vẽ cuối cùng nhiêu đến mức nào?”