Hạ Phương vốn không muốn nhúng tay vào chuyện này, nhưng nhìn dáng vẻ không chút sợ hãi của Ngô Bội Bội, lại nhìn sang những nhân viên kỹ thuật trong phòng giám sát một là thông đồng làm bậy, hai là thực sự không có năng lực, cô không thể chịu nổi nữa.
Dám giở trò vặt này trước mặt cô, cô không ra tay nên thật sự cho răng cô chỉ là một cái bình hoa di động sao?
"Cái này... cái nà) người phụ trách phòng giám sát kinh hãi nhìn chiếc máy tính Hạ Phương đưa tới, hồi lâu không nói nên lời.
Sao có thể?
Tuy vấn đề kỹ thuật này không quá khó nhưng Hạ Phương không phải là nhà thiết kế sao?
Sao cô có thể giải quyết dễ dàng như vậy?
Người phụ trách phòng giám sát nghiến răng nghiến lợi, trán đổ mồ hôi lạnh, nóng lòng tìm lý do để bào chữa cho mình và các kỹ thuật viên, nhưng chưa kịp nghĩ ra lời giải thích nào thì đã nghe thấy Tô Tử Ninh kích động kêu lên.
"Đúng, đây là hình ảnh giám sát tối hôm đó".
Đột nhiên, mọi người trong phòng họp tập trung lại, ngơ ngác nhìn chằm chăm vào màn hình máy tính.
Hạ Phương hơi giơ tay lên, xoay màn hình lại, thực hiện vài thao tác trên máy tính rồi nhanh chóng chiếu hình ảnh lên màn hình lớn ở bên cạnh.
Cô tua nhanh tốc độc chiếu phát của đoạn đầu video.
Hình ảnh giám sát rất đơn giản, từ lúc tan sở buổi chiều cho đến khi Tô Tử Ninh tăng ca, hầu như không có ai lên tầng trên cùng.
Khoảng nửa tiếng sau khi Tô Tử Ninh vào văn phòng, Ngô Bội Bội lên lầu, xuất hiện trước ống kính, cô ta lén nhìn cửa phòng thiết kế trưởng một lúc, sau đó đụng phải Tô Tử Ninh từ trong đó đi ra.
Tài liệu trong tay Tô Tử Ninh rơi xuống đất, cô ấy lo lắng quỳ xuống nhặt.
Ngô Bội Bội vốn tỏ ra khinh thường, cho đến khi nhìn thấy một bản thiết kế bay đến dưới chân, đột nhiên cô ta mở to mắt, nhanh chóng quỳ xuống nhặt lên, tình cờ cùng lúc với Tô Tử Ninh nhặt bản thiết kế, thế là cả hai cùng nhau kéo mảnh giấy.
Cảnh tượng đến đây, Hạ Phương lại khôi phục tốc độ phát lại bình thường.
Chỉ thấy Ngô Bội Bội dưới camera giám sát đang kéo mạnh bản thảo, nhưng không di chuyển, cô ta đột nhiên tăng sức mạnh, sau đó bản thảo bị xé thành hai nửa.
Trên màn hình không nghe thấy âm thanh nào, chỉ thấy Tô Tử Ninh sốt ruột chất vấn Ngô Bội Bội.
Nhưng Ngô Bội Bội vô tội nhún vai, giải thích mấy câu, liền thấy Tô Tử Ninh xoay người đi vào văn phòng.
Bên ngoài văn phòng, Ngô Bội Bội nhặt lại bản thảo bị xé làm đôi, trong mắt lóe lên tia sáng, sau đó đi theo Tô Tử Ninh vào trong. Khoảng hai phút sau, cô ta cầm hai nửa bản thảo đi ra, lo lắng nhìn chung quanh, cuối cùng nhìn lên camera giám sát phía trên đầu, trong mắt hiện lên một tia sắc bén, xoay. người vội vàng rời đi.
Khi nhìn thấy đoạn phim giám sát, Ngô Bội Bội không còn giữ được bình tĩnh ban đầu nữa.
Cô ta nắm chặt tay thành nắm đấm, nghiến răng căng thẳng, cơ thể khế run lên, trong mắt hiện lên vẻ căng thẳng và không cam lòng.
Cô ta dường như đang cầu nguyện có kỳ tích xuất hiện, nhưng cũng sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô ta lo lắng cầm điện thoại, cúi đầu vội gửi tin nhăn cho ai đó.
Còn sợ bỏ lỡ cảnh quay nên thỉnh thoảng lại nhìn lên màn hình lớn.
Hạ Phương ngồi ở phía trước, nhìn vẻ mặt của Ngô Bội Bội, khóe môi nở nụ cười thật sâu, ngón tay gõ gõ trên bàn, rất nhàn nhã.
Sở Lâm Xuyên ở bên kia nhìn khung cảnh trong camera, sắc mặt trở nên cực kỳ ngưng trọng.
Anh ấy luôn cho rằng Ngô Bội Bội này có tính cách hơi khoa trương nhưng cô ta không phải người xấu.
Cô ta tốt nghiệp trường danh tiếng, có năng lực lẫn thực lực, mặc dù ở công ty sẽ có rắc rối, nhưng nếu không gây ra vấn đề gì lớn thì anh ấy cũng chỉ nhắm mắt cho qua.
Ai bảo người phụ nữ này là bạch nguyệt quang của anh hai, trước khi vào công ty đã nhận được chỉ thị từ anh hai phải đặc biệt chăm sóc cô ta?
Nhưng anh ấy không ngờ rằng người phụ nữ này lại to gan như vậy...
Vừa mới vào công ty, không những đắc tội với sếp Phương mà còn dám ăn cắp ý tưởng của Tô Tử Ninh, không biết xấu hổ ăn cắp mà còn la làng.
Nếu như trước đây xảy ra chuyện gì, Sở Lâm Xuyên còn có thể nhẫn nhịn, giả vờ như không nhìn thấy, nhưng bây giờ, anh ấy thật sự nhịn không được.
Đạo nhái bản vẽ là một nỗi ô nhục của các nhà thiết kế, từ những hành vi này có thể thấy được tính cách của một người.
Ngô Bội Bội đã vi phạm nghiêm trọng các quy tắc cơ bản của người làm thiết kế, trong trường hợp này, sa thải chỉ là chuyện hiển nhiên.
Lần này cho dù anh hai có trách móc, anh ấy cũng sẽ không tha thứ cho Ngô Bội Bội nữa.
Sau khi xem video, mọi người có mặt tại hiện trường hoàn toàn bị sốc.
Lúc đầu, họ nghĩ tất cả chỉ là hiểu lầm, mặc dù Ngô Bội Bội thường có phần kiêu ngạo và ngang ngược nhưng cô ta cũng không đến nỗi tệ.
Tô Tử Ninh vẫn luôn cư xử đúng mực, hai người ai cũng không phải là loại người sẽ làm loại chuyện như vậy.
Ai biết được, sự thực là như thế này...
"Ngô Bội Bội, cô còn có cái gì muốn nói không?", Tô Tử Ninh nghiêm túc nhìn Ngô ội: "Hay là cô cần tôi dừng máy quay ở chỗ vừa rồi rồi phóng to cho cô xem, bản vẽ thiết kế cô đã lấy đi có phải là bản gốc của tôi, có phải giống hệt bản đạo của cô không?"
Ngô Bội Bội cắn môi, lúc này, cô ta biết những lời ngụy biện của mình chẳng có ý nghĩa gì.
Bản camera này đã ghi lại mọi thứ một cách rõ ràng, chỉ trách là Hạ Phương quá giỏi, cô ta có nằm mơ cũng chưa bao. giờ nghĩ răng Hạ Phương biết xử lý điện tử, thậm chí còn thành thạo.
Ngô Bội Bội đã thuê một hacker giỏi để xóa video giám sát, chắc chắn rằng nhân viên kỹ thuật của công ty không thể khôi phục lại được.
Chỉ cần không thể khôi phục bản ghi thì sẽ không có bằng chứng, cho dù phát hiện hai bản vẽ thiết kế giống nhau cũng
không có cách nào chứng minh là ai đạo ai.
Hơn nữa, với mối quan hệ cá nhân của cô ta trong công ty, thật dễ dàng để cắn trả Tô Tử Ninh.
Nhưng... Tất cả những điều này đã bị Hạ Phương phá hỏng.
Cô ta không cam tâm, trên mặt tràn đầy tức giận và không cam lòng.
Nhưng lại không thể làm gì được.
Cô ta chỉ có thể ngước mắt lên, nhìn Sở Lâm Xuyên bằng. đôi mắt ngấn nước, đặt hết hy vọng vào Sở Lâm Xuyên...
"Sếp Xuyên, em, em...", Ngô Bội Bội còn chưa nói xong, đã bắt đầu khóc.
Khóc được một lúc, cô ta cắn môi nức nở nói: “Thực xin lỗi, sếp Phương, sếp Xuyên, trợ lý Tô, tôi sai rồi, ô ô... Tôi thực sự sai rồi”
"Mọi người không biết, bà Lưu khó tính thế nào, tôi cũng toàn tâm toàn ý thiết kế rất nhiều bản cho bà ấy. Tôi đã nhãn nhục chịu khó, phục vụ bằng cả trái tim, chỉnh sửa cẩn thận hết lần này đến lần khác, đồng thời kiên trì với thiết kế của mình, cũng nỗ lực làm theo yêu cầu bà ấy muốn. Nhưng...”
“Nhưng bà ấy không hài lòng thì thôi đi, còn làm nhục tôi hết lần này đến lần khác, nói rẵng tôi không có trình độ không có năng lực, điều này tôi có thể chấp nhận. Nhưng bà ấy còn mắng LM là hữu danh vô thực, nói LM giả danh tên tuổi lớn nhưng thực chất không có năng lực gì cả, còn không đẹp bằng quần áo do thợ may ở quê bà ấy may... "
Bà ấy còn bôi nhọ LM, nói LM là kẻ lừa tiền. Là thành viên của LM, tôi thực sự không thể chịu đựng được sự bôi nhọ và sỉ nhục như vậy. Vì vậy nên dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng muốn tìm cách tạo ra một tỉ š khiến bà ấy tâm phục khẩu phục, cho bà ấy biết LM tài giỏi đến mức nào, cũng cho bà ấy biết mình nông cạn ra sao”.