"Bà thì biết cái gì!", Hạ Khánh Dương tức giận quát lớn, mặt đầy tức giận: "Tôi đã tìm được cao nhân cứu Hạ Thị rồi, chỉ cần có năm triệu, chẳng mấy chốc có thể giải quyết chuyện phiền toái này, đông sơn tái khởi".
"Bà cho là Tiết Lan Hâm ngu à? Bỏ hai chục triệu ra mua cổ phần của Hạ Thị á? Đúng là đàn bà, tầm nhìn thiển cận".
Hạ Khánh Dương mắng xong, thu lại cảm xúc của mình, nói với người môi giới vẫn trợn mắt há mồm ở bên cạnh: "Giám đốc, cứ quyết định vậy đi, sáng mai chúng. †a gặp lại".
Nói xong, ông ta kéo Triệu Lệ Chỉ ra khỏi công ty môi giới.
Hai vợ chồng cả đường cãi vã trở lại biệt thự, Hạ Khánh Dương hứng thú bừng bừng, tựa như thấy tương lai và hi vọng, vừa mắng Triệu Lệ Chỉ vội vàng thu dọn đồ đạc, họ phải nhanh chóng dọn ra ngoài.
Triệu Lệ Chi ngồi dưới đất khóc lóc om sòm, nhất quyết không chịu dọn ra, bà ta nhất định không bán căn nhà này.
Hạ Khánh Dương cũng chẳng quan tâm bà ta, ông ta đã bắt đầu thu dọn những đồ quan trọng, còn cười nói với Triệu Lệ Chỉ: "Bà yên tâm đi, Chi Chi, không cần một năm đâu, chờ Hạ Thị vượt qua cơn sóng gió này, tôi sẽ bắt đầu lại một lần nữa, sẽ mua cho bà một cái biệt thự. đẹp hơn".
Triệu Lệ Chỉ cười nhạt: "Cao nhân đâu? Cao nhân kia đã nói gì với ông?”
Hạ Khánh Dương thoáng đắc ý: "Bà không cần để ý, bà chỉ cần dọn dẹp đồ đạc trong nhà, giờ dọn sang bên nhà cũ ở tạm một thời gian, chờ cơn sóng gió này lắng xuống là được".
Triệu Lệ Chỉ nhất thời xụ mặt, bà ta lập tức tìm thám tử tư, điều tra hành tung và lịch sử trò chuyện điện thoại gần đây của Hạ Khánh Dương, phát hiện tất cả những điều ông ta nói đều chỉ nghe một người đàn ông xa lạ nói chuyện qua điện thoại. Ông ta ngay cả người ta như thế nào cũng chưa từng gặp mà đã dốc toàn lực, gửi gắm hết tất cả hi vọng vào người này.
Triệu Lệ Chỉ nóng nảy, đêm đó liền gọi điện hẹn Hạ Phương ra ngoài, nói có chuyện rất quan trọng muốn nói với CÔ.
Khi nhận điện thoại, Hạ Phương đang đưa mẹ và Lucy Mộ Dung tới nhà hàng Nâu Nhạt ăn cơm.
Lucy Mộ Dung vô cùng thích ăn cơm ở đây. Gần đây, Tiết Lan Hâm vẫn luôn ở bệnh viện, ăn uống cũng tương đối thanh đạm. Thời gian này Hạ Phương trở lại, thỉnh thoảng sẽ đưa bà ra ngoài ăn gì đó, còn bình thường gần như chỉ ăn đồ ở bệnh viện.
Đang ăn, Hạ Phương nhận được điện thoại của Triệu Lệ Chi thì đành hẹn bà ta một giờ sau gặp ở cửa bệnh viện, sau đó khóe miệng cô hơi cong lên, đáy mắt thoáng hiện lên ý cười.
Cá mắc câu rồi! Chuyện của Hạ Thị cũng nên thu lưới kết thúc thôi.
Hạ Phương cất điện thoại đi, đang chuẩn bị đi về lại bị người gọi lại.
"Chị họ Hạ", Lăng Nhất Nam vừa cất giọng vang vang vừa vui vẻ bước về phía cô.
"Chị quả nhiên thích chỗ này, ha ha, lại gặp mặt rồi", Lăng Nhất Nam cười rất tươi, đôi mắt lấp lánh ánh sáng.
Hạ Phương khẽ gật đầu: "Trùng hợp thật đấy".
"Đúng vậy, tối nay em đã chuẩn bị về Kinh Thành, ai ngờ lại vừa nhận được điện thoại của chú, nói tối nay ông ấy muốn tới Giang Lâm một chuyến, nên đã hẹn ông ấy tới đây ăn cơm", Lăng Nhất Nam nhìn đồng hồ: "Có thể máy bay trễ giờ rồi, ông ấy vẫn còn chưa tới".
"Ra vậy", Hạ Phương hỏi: "Chuyện lần trước giải quyết sao rồi?"
Thật ra cô đã biết một chút về vụ hợp tác thất bại giữa nhà họ Lăng và nhà họ Lưu. Dẫu sao, dù có xảy ra chuyện Ngô Bội Bội đạo nhái, thì họ cũng cần phải giải quyết đơn thiết kế của bà Lưu bên kia.
Nếu như nhà họ Lưu xảy ra chuyện gì, phía bà Lưu sợ là không cần liên lạc với bên LM nữa, mà sẽ chủ động yêu cầu hủy đơn hàng. Bởi chỉ cần như vậy là sẽ bớt được rất nhiều phiền phức.
Hay là nói cho bà Lưu biết chuyện Ngô Bội Bội đạo nhái? Vậy chẳng khác nào hủy đi danh tiếng của LM, dù sao Ngô Bội Bội cũng đại diện cho LM, cô ta xảy ra chuyện lớn như vậy, sẽ ảnh hướng đến danh dự của LM.
Nhất là gần đây đang ồn áo việc Can rời khỏi Amphile, chuẩn bị ký hợp đồng với LM, nếu chuyện này lộ ra, nhất định sẽ dẫn tới một cuộc tranh chấp.
Amphile và LM vẫn luôn âm thầm đấu đá, chẳng ai cam lòng bị bỏ lại phía sau. Mấy năm nay, Ampile nhờ thực lực của Can mà phát triển không ngừng, LM có vẻ đang ở thế hạ phong.
Hạ Phương không muốn công ty rối tung lên chỉ vì một Ngô Bội Bội.
Huống chỉ bà Lưu vốn là một người sếp rất khó tính, để bà chủ động hủy đơn hàng là sự lựa chọn tốt nhất.
Đúng lúc ngày đó ở đây, cô đã phát hiện chuyện hợp. tác giữa nhà họ Lưu và nhà họ Lăng có vấn đề, mấy ngày nay đã lưu ý một chút, hôm nay lại gặp được Lăng Nhất Nam, cô cũng lười lại đi điều tra nên hỏi thẳng cho. nhanh.
Nghe câu hỏi của Hạ Phương, nét vui vẻ trên mặt Lăng Nhất Nam bỗng biến thành tức giận.
Cậu xị mặt nói: "Đừng nói nữa, lần này may mà người tới là em, nếu để chị em hoặc ba em đến, sợ là họ sẽ tức chết. Nhà họ Lưu này đúng là xem chúng ta như con khi để đùa bốn".
Hạ Phương nhướn mày: "Sao thế?"
Lăng Nhất Nam đang tức giận, nghe Hạ Phương hỏi vậy, lập tức bắt đầu lải nhải: "Nhà họ Lưu kia lấy danh hiệu trà ngon số một Giang Lâm, nhờ người khác tiến cử muốn hợp tác với bên em. Họ nói muốn cung cấp cho nhà họ Lăng loại nham trà núi cao tốt nhất, nhờ bên em tạo dựng danh tiếng giúp họ".
"Có thể không biết, năm đó nhà họ Lăng bọn em phất lên từ lá trà, sau bao thế hệ vẫn giữ tổ huấn, cái gì cũng có thể từ bỏ, nhưng buôn trà là nguồn cội của gia tộc, không được xao nhãng. Cho nên bao năm nay nhà họ Lăng vấn luôn duy trì kinh doanh lá trà, quy mô còn không nhỏ'.
Hạ Phương: Đâu chỉ là không nhỏ, gần như là lớn nhất cả nước rồi đó nhóc?
Cô không ngắt lời Lăng Nhất Nam, chỉ khẽ gật đầu.
"Bọn em cũng tự có nguồn lá trà chất lượng, nhưng nhiều năm trước chú em từng tới Giang Lâm, nói đã từng uống trà nhà họ Lưu, cho rằng hương vị rất ngon, lại đúng lúc gần đây có người tiến cử, nhà họ Lưu tìm tới nên bọn em mới quyết định thử một chút, xem có thể biến nham trà thượng hạng của nhà họ Lưu thành lá trà cao cấp nhất cả nước hay không".
"Tới phòng làm việc của họ, em cũng thật sự đã được uống loại trà tuyệt phẩm, rất đáng kinh ngạc. Khi tới kho hàng của họ, thấy khắp nơi đều là lá trà, em còn tưởng rằng lần này sẽ là một thương vụ bạc tỷ. Ai ngờ, em tiện tay mở một bao trà ra, lại phát hiện thứ trà đó không giống với loại em được uống, rõ ràng là hàng chất lượng kém'.
"Sau đó em lại lục tung mấy bao lớn bên cạnh, phát hiện bên trong đều tốt xấu lẫn lộn, không đồng nhất chất lượng với loại em được uống ban đầu. Có lẽ người bình thường uống trà sẽ không nếm ra được, nhưng nhà em từ nhỏ đã buôn bán lá trà, không cần uống, chỉ cần ngửi mùi vị là em đã phát hiện ra vấn đề. Chị nói xem, em có thể không tức giận sao?"
Hạ Phương khẽ gật đầu: "Thì ra là vậy".
"Nhà họ Lưu đã hứa hôm sau sẽ xử lý xong chuyện này rồi sẽ nói lại với em, nhưng kết quả hôm sau, em phái người tới trụ sở và nhà xưởng của họ thì mới biết cả lô trà đó đều có vấn đề. Nhà họ Lưu điều tra một phen, mới phát hiện bà Lưu đã sớm bán hết trà ngon đi để lấy tiền, gửi về nhà mẹ đẻ xây biệt thự. Sau khi biết nhà họ Lăng cần một lượng lớn lá trà thượng hạng, sợ bị ông Lưu phát hiện nên đã lén trộn một ít trà phổ thông vào số lá trà thượng hạng còn lại, muốn dùng cách này để qua mặt bọn em!"