Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 238



“Hạ Phương, cũng đã đến rồi, cậu không định giới thiệu về chồng cậu cho mấy bạn học chúng tôi à?”

Nghe thấy lời của Trần Lâm Phỉ, Hạ Phương nhìn về phía khuôn mặt xinh đẹp của cô ta.

Trần Lâm Phỉ là người mẫu, cao một mét bảy mươi ba, mặc lễ phục xinh đẹp, cảm thấy khí chất của mình đã đủ áp đảo Hạ Phương.

Nhưng dù Hạ Phương chỉ mặc đồ bình thường, thấp hơn cô ta nhiều, nhưng đứng bên cạnh Tư Thành lại tràn đầy khí thế bá đạo, chẳng những không thua kém Trần Lâm Phỉ mà còn nổi bật hơn.

“Đúng đó, gặp cũng đã gặp, không bằng đi vào chơi đi, hôm nay là sinh nhật Lucy mà”.

“Hạ Phương thân với Lucy nhất còn gì”.

Phía sau có mấy bạn nữa bắt đầu ầm ï.

Hạ Phương cười cười khoác tay lên bả vai Tư Thành cao hơn cô một cái đầu, cười nói: “Ừm, thế thì xin giới thiệu, đây là chồng tôi”.

Mọi người đợi cô nói tiếp, ai ngờ Hạ Phương nói xong thì ôm lấy tay Tư Thành, ngáp một cái: “Mình mệt rồi, Lucy, các cậu cứ chơi đi nhé, tối nay mình bao”.

Dứt lời, cô lại chỉ người đàn ông bên cạnh: “Chồng mình trả tiền”.

Tư Thành có vóc người cao lớn, khí chất cao quý tao nhã, còn có khuôn mặt anh tuấn, chẳng khác nào một vị thần.

Anh cười nhẹ: “Ừm, coi như quà sinh nhật tặng Lucy, mọi người cứ thoải mái”.

Nói xong, anh nắm tay Hạ Phương, hai người chậm rãi rời đi.

Có điều hình ảnh hai người hạnh phúc bước đi cùng nhau lại khiến Trần Lâm Phỉ không nhịn được siết chặt tay lại.

Ở một nơi khác, sau khi bị đưa đến đồn cảnh sát, Lục Trí Vân hống hách hô to bảo trưởng đồn cảnh sát của bọn họ ra nói chuyện.

Khi biết tin là cậu chủ nhà họ Lục, trưởng đồn vội vàng chạy tới, sau khi nghe Lục Trí Vân nói xong thì trấn an anh ta, sau đó cho người đi điều tra về Tư Thành kia.

Vừa khéo lúc này Quản lý Điền xử lý xong chuyện ở quán bar vội vàng chạy tới, thấy trưởng đồn kia nói muốn bắt Tư Thành thì lập tức tiến tới nói: “Trưởng đồn Chung, tôi đề nghị ông đừng dính dáng đến chuyện này”.

Trưởng đồn Chung nhìn Quản lý Điền: “Ông nói thế là sao?”

Quản lý Điền nói nhỏ mấy câu bên tai Trưởng đồn Chung, Trưởng đồn Chung lập tức thay đổi sắc mặt: “Ông nói thật sao?”

Quản lý Điền đáp: “Đương nhiên rồi, sao tôi có thể đùa chuyện như thế được? Nhưng ông nhớ là đừng tuỳ tiện tiết lộ tin tức tôi vừa nói, nếu không chúng ta không gánh vác nổi hậu quả đâu”.

Trưởng đồn Chung cắn răng, hít sâu một hơi rồi nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn Quản lý Điền đã nhắc nhở, tôi sẽ xử lý ổn thoả chuyện này”.

Nói là xử lý ổn thoả, nhưng một bên là con trai của thị trưởng tương lai, một bên là... nhân vật lớn không thể động vào, bên nào cũng không thể đắc tội, bảo một quan chức nhỏ như ông ta phải làm sao đây?

Quản lý Điền cũng là một người thông minh, thấy Trưởng đồn Trung tỏ vẻ đắn đo thì nhỏ giọng nói: “Trưởng đồn Chung, nếu ông không muốn đắc tội bên nào thì không bằng liên hệ với người nhà của cậu Lục, bảo người đó tới xử lý?”

Nghe thấy thế, hai mắt Trưởng đồn Chung sáng lên, ông ta cười nói: “Ý kiến này được, ha ha, may mà có Quản lý Điền. Hôm nào rảnh tôi mời Quản lý Điền ra ngoài ôn chuyện để cảm ơn nhé”.

Quản lý Điền vội cúi người cười nói: “Trưởng đồn Chung quá khen, tôi chỉ đưa ra một đề nghị nho nhỏ thôi, là chuyện nên làm mà, dù sao bên phía quán bar vẫn cần Trưởng đồn Chung giúp đỡ nhiều”.

“Đơn giản mà”, Trưởng đồn Chung cười nhìn đồng hồ: “Quản lý Điền đi làm ghi chép rồi về sớm đi, tôi cũng có việc rồi”.

“Ông cứ bận việc của mình đi”.

Quay về phòng VIP, đám người Trần Lâm Phỉ lại tiếp tục chuốc rượu Lucy Mộ Dung, vừa nhân cơ hội hỏi cô ấy, muốn biết chồng của Hạ Phương là ai.

Lucy Mộ Dung không muốn nói nhiều, bọn họ lại bắt đầu tìm hiểu đủ thứ, sau đó nói mấy lời vô căn cứ.

Khiến Lucy Mộ Dung rất khó chịu, cô ấy muốn về sớm nhưng bọn họ lại lấy cớ hôm nay cô là nhân vật chính nên giữ cô lại.

Lucy Mộ Dung thật sự rất hối hận, lẽ ra tối nay cô ấy nên hưởng thụ thế giới hai người với Hạ Phương.

Rốt cuộc tại sao lại nghe lời Trần Lâm Phỉ chạy tới đây họp mặt chứ?

Cô ấy cho rằng những người này đều là bạn học tốt, lâu rồi không gặp họp mặt một chút cũng được.

Kết quả họp mặt rồi mới biết những người này đã không còn giống khi đi học nữa rồi.

Xã hội quả nhiên là một thùng nhuộm lớn, chỉ mới tốt nghiệp mấy năm ngắn ngủi đã khiến người ta không còn sự trong sáng ban đầu, trở nên nịnh hót, trở nên thực tế, thậm chí là trở nên lệch lạc...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.