Hạ Lâm Dịch nghe vậy thì cười gần: "Cô có ý gì Chính cô làm gì mà không bi? Cô thấy cạnh tôi có người phụ nữ khác nên khó chịu, muốn tìm một gã khác đến phát tiết, cô nghĩ tôi không biết à?”
"Trước đây cô từng nói chỉ cần tôi dám quá trớn thì sẽ cắm sừng tôi ngay, hừ, thật không ngờ cô lại gấp gáp đến thế..."
Lời của Hạ Lâm Dịch khiến Lucy Mộ Dung đau lòng không thôi.
Đúng là cô ấy từng nói như vậy, nhưng đó chỉ là một lời cảnh cáo, cô ấy từng có suy nghĩ như vậy, nhưng tối qua khi gặp tình huống đó thật rồi thì cô ấy lại không có. đủ can đảm để tự chà đạp bản thân.
Cô ấy rất rõ người phạm sai lầm không phải là mình, cô ấy không yêu Hạ Lâm Dịch, cô chỉ có tình cảm thanh mai trúc mã với Hạ Lâm Dịch thôi, cô không cần phải vì người như anh ta mà trừng phạt bản thân.
Vì vậy tối qua khi biết bản thân bị lừa dối, ngoại trừ thấy khó chịu trong lòng ra, cô ấy cũng không thật sự muốn làm gì cả.
Không ngờ Hạ Lâm Dịch lại nghĩ cô ấy như vậy. "Bằng chứng đâu? Không có bằng chứng thì anh chỉ
đang vu oán cho tôi thôi", Lucy Mộ Dung bình tĩnh lại trong lòng, lạnh mặt nhìn người đàn ông buồn nôn trước mắt.
Trước đây chỉ cảm thấy mình không thích anh ta lắm, nhưng cảm giác anh ta mang lại cũng không tệ, nếu ở cùng nhau cũng không sao.
Bây giờ mới phát hiện dưới lớp bọc nho nhã của tên này, lại là bộ dạng dối trá buồn nôn đến tột cùng như: thế.
Vậy mà cô ấy lại suýt gả cho anh ta.
Bây giờ ngẫm lại, Lucy Mộ Dung càng nhịn không được mà thấy buồn nôn.
"Bằng chứng? Cô sống chết không chịu mở cửa đã là bằng chứng rồi đấy thôi? Hừ, sau khi tôi bị dẫn đi thì cô ra ngoài ngay, chẳng lẽ không phải là vì đã cho thằng kia có cơ hội lủi đi à?"
Lucy Mộ Dung cười gẳn: "Mọi chuyện đều là do anh tự biên tự diễn, chắc là anh làm thế nhiều lần rồi nên mới suy bụng ta ra bụng người chứ gì? Hạ Lâm Dịch, anh khiến tôi ghê tởm quái!"
Nói xong, Lucy Mộ Dung đẩy anh ta ra rồi đi tới thang máy.
Cô ấy loáng thoáng thấy được ở cuối hành lang đang có người gây gổ, còn có cảnh sát và nhân viên khách sạn vây quanh, cô ấy cũng không có tâm trạng để. đến hóng hớt, chỉ muốn nhanh chóng cắt đứt cái đuôi Hạ Lâm Dịch ở phía sau.
Nhưng Hạ Lâm Dịch không hề buông tha cho Lucy.
Mộ Dung mà cứ cố chấp đuổi theo, dây dưa không thôi, còn liếng thoáng bao nhiêu lời trào phúng và châm chọc.
Lucy Mộ Dung bực bội tát một cái vào mặt anh ta, hai mắt rưng rưng, giận dữ trừng mắt với Hạ Lâm Dịch: "Anh có tư cách gì mà nói tôi, Hạ Lâm Dịch, trước khi nói người khác thì cũng phải tự soi lại bản thân là hạng chó má gì. Anh yên tâm đi, tôi sẽ không báo cho bố mẹ anh biết chuyện buồn nôn anh làm đâu, nhưng xin anh hãy buông tha cho tôi. Anh đã có sự lựa chọn của mình thì cứ đi hưởng thụ thiên đường của anh đi, bà đây không rảnh đi theo anh!"
Nhìn khuôn mặt dữ tợn của Hạ Lâm Dịch sâm xuống, Lucy Mộ Dung lập tức lên xe rời đi.
Nhưng khi lên xe rồi, nước mắt của cô ấy lại không kềm được mà lả tả rơi xuống.
Một ngày sinh nhật đang yên lành mà lại thành ra như vậy, qua một đêm mọi thứ đều đã thay đổi, cô ấy vẫn chưa thể chấp nhận sự thật tàn khốc này.
Trong điện thoại di động có vài cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc, có tin nhắn quan tâm và hỏi thăm của Trần Lâm Phi, có tin chất vấn và cuộc gọi nhỡ liên tục từ Hạ Lâm Dịch, cũng có tin nhắn của Hạ Phương.
Cô ấy chỉ đáp lại Hạ Phương một tin cô ổn, lại thấy Hạ Lâm Dịch tiếp tục gọi điện tới cho mình, thế là cô dứt khoát tắt máy, từ chối liên lạc với bất cứ người nào khác.
Cùng lúc đó, ở cuối dãy hành lang của phòng Lucy Mộ Dung ở, cảnh sát, quản lý và nhân viên khác sạn đang đứng vây quanh một đôi nam nữ ăn mặc xộc xệch.
"Anh cảnh sát ơi, tôi bị hãm hại, cầu xin các anh cứu tôi, hu hu..."
"Tối qua tôi uống rượu nên không nhớ gì cả, khi tỉnh lại phát hiện trong phòng có người khác, tôi thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra, cầu xin các anh nhất định phải điều tra rõ chân tướng giúp tôi, đòi về công lý cho tôi".
Cô gái kia ôm mặt không nức nở, người co rúm lại, không ngừng lau nước mắt cầu xin.
Mà bên cạnh cô ta là một người đàn ông vóc người thấp bé, khuôn mặt hèn mọn, đúng kiểu tiểu nhân, cũng đang cầm khăn tay lau mặt, nhưng ông ta lại hừ lạnh †rào phúng cô gái bên cạnh: "Cô ta nói dối, rõ ràng là cô †a cố ý lẻn vào phòng tôi, mưu đồ làm loạn".
"Ông cũng không tự xem lại mình mặt mũi thế nào mà bảo tôi có ý đồ làm loạn với ông?", cô gái kích động hô lên.
Người đàn ông cười khẩy: "Tôi cũng muốn biết đấy, †ôi xấu như vậy mà cô cũng ra tay được?"
Người đàn ông này chính là tên được mua chuộc hôm qua để đỡ Lucy Mộ Dung lên lầu, chuẩn bị làm bậy. với cô ấy. Còn người phụ nữ kia chính là Ngô Bội Bội hôm qua bị Sở Lâm Xuyên đuổi ra khỏi phòng.
Ngô Bội Bội có mơ cũng không ngờ tới rằng cô ta lân la nghe ngóng, chắc chắn đây là phòng của Sở Lâm Xuyên, nhưng vì sao khi trời sáng lại, người bên cạnh không phải là Sở Lâm Xuyên mà là gã đàn ông xấu xí này.
Một khắc đó, cô ta muốn thắt cổ cho xong rồi.
Cô ta đã xem Sở Lâm Xuyên như là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, chỉ muốn dùng một đêm này để xoay chuyển tình hình, trở thành người phụ nữ của Sở Lâm Xuyên.
Dù Sở Lâm Xuyên có không ưa cô ta, cô ta cũng có thể dùng việc này để gây áp lực khiến Sở Lâm Xuyên thu lại quyết định thông báo toàn mạng việc làm của cô ta.
Chỉ có thể, sau này cô ta mới có thể tiếp tục làm nghề thiết kế, mới có thể nâng cao thiết kế của mình vươn tầm thế giới, sau đó hung hăng chà đạp Phương Hạ xuống dưới chân.
Cô ta hận thấu xương những ngày tháng giãy dụa trong bất lực, cô ta không muốn như vậy.
Là sinh viên tốt nghiệp loại giỏi của UCL nước Y, cô †a luôn cảm thấy mình tốt nghiệp xong là có thể dựa vào năng lực thiết kế tuyệt vời của bản thân mà một bước. lên mây.
Cho dù không hơn được Phương Hạ nhưng chí ít sẽ không đến nỗi sống chật vật.
Con đường thiết kế của cô ta còn rất dài, nhưng cô †a chỉ mới đi sai một bước mà phải đối mặt với kết cục đau đớn và thê thảm là mãi mãi không được động tay vào bản vẽ nữa.
Cô ta không thể chấp nhận được kết quả này.
Cô ta muốn xoay chuyển, mà cách tốt nhất chính là quấn lấy Sở Lâm Xuyên.
Nhưng tại sao Sở Lâm Xuyên không ở trong phòng này, mà lại là một gã đàn ông hèn mọn ghê tởm khác?
Lẽ nào Sở Lâm Xuyên đã sớm biết cô sẽ làm vậy nên cố ý giả vờ bị chuốc thuốc, cuối cùng lừa cô ta vào. cái bẫy này?
Ngô Bội Bội tự nhận mình đã chuẩn bị rất kỹ càng, hơn nữa chuyện này không phải được lên kế hoạch nhay từ đầu, tất cả đều là tùy cơ ứng biến, Sở Lâm Xuyên không thể có năng lực dự đoán mạnh như vậy được.
Rốt cuộc là sai ở đâu?
"Có người báo cáo các người bán dâm, nhưng qua lời khai của các người thì e là không chỉ có vậy, mà còn thêm tội lập kế cưỡng hiếp. Trước tiên mời hai người về cục cảnh sát rồi nói tiếp".
Cảnh sát dẫn đầu nghe họ cãi vả thì ánh mắt trở nên vi diệu, giọng điệu cũng cứng rắn hơn.
Ngô Bội Bội lập tức lắc đầu nguầy nguậy: "Không được, các anh phải tin tôi, tôi nói thật, tất cả đều là do. †ên này thèm muốn cơ thể của tôi, thừa dịp tôi uống quá chén lại đem tôi đến đây làm nhục".
"Hừ, tôi còn định nói cô thèm muốn tiền trong ví tôi nên mới cố ý bò lên giường tôi, nhân cơ hộ này cướp. của!", người đàn ông kia là một tên giang hồ nhiều tiền có tiếng, từ trước đến giờ đều miệng lưỡi trơn tru, mồm mép lanh lợi, vừa lên tiếng đã đổ tội ngược lại cho Ngô Bội Bội.
"Ông ngậm máu phun người!", Ngô ội kích động kêu to lên: "Nhìn ông vậy mà giống người có tiền à? Không khí chất không ngoại hình, mặt mày thì y hệt một tên côn đồ cắc ké, còn muốn giả làm người giàu?"
"Hừ, người có tiền thì phải viết chữ lên mặt à? Nực cười thật, lẽ nào vẻ ngoài là thước đo cho tiền trong †úi?", người đàn ông khinh thường châm biếm.