Mặc dù các thiết kế của LM đều rất đắt đỏ, nhưng hơn hai trăm triệu cho một chiếc váy thì vẫn là mức giá kỷ lục của LM.
Ngay cả ngành thiết kế toàn cầu cũng chưa từng có.
Cho dù là chiếc váy của Can - người đang dẫn đầu ngành thiết kế lễ phục cũng chỉ có giá chưa tới một trăm triệu.
Những cô gái xuất thân từ gia đình giàu có sẽ không bao giờ mặc một bộ đồ quá hai lần. Nhưng dù có đắt tiền đến mấy thì váy áo vẫn chỉ là đồ tiêu dùng, họ cũng không ngu ngốc tới mức bỏ ra hai trăm triệu để mua một chiếc váy.
Lễ phục không phải là thế mạnh của LM. Nếu là sản phẩm của các nhà thiết kế khác thì giá sẽ chỉ dao động từ vài trăm nghìn đến vài triệu.
Các thiết kế của Hạ Phương thì luôn đắt hơn bình thường một chút, nhưng cũng có nhiều mẫu giảm giá dưới 5 triệu.
Loại cao cấp hơn thì có giá khoảng mười đến hai mươi triệu.
Đây là mức giá mà các cô thiên kim trẻ và các phu nhân giới nhà giàu thấy hợp lý.
Lệ Minh Nhã đưa ra rất nhiều yêu cầu nhưng cô ta chỉ muốn làm khó Hạ Phương, chắc mẩm rằng Hạ Phương không thể đáp ứng yêu cầu của cô ta.
Nhưng Lệ Minh Nhã không ngờ cô lại đồng ý ngay lập tức, còn đưa ra mức giá cao ngất trời như thế.
Nếu Hạ Phương thực sự hoàn thành xong bản thiết kế này thì chắc chăn nó sẽ trở thành bộ lễ phục đắt đỏ nhất trong giới thiết kế.
"Sếp Phương, tôi quên nói với cô một chuyện rất quan trọng. Chú của Lệ Minh Nhã là một ông chủ lớn trong ngành đá quý!"
Sở Lâm Xuyên ngơ ngẩn nhìn vào hợp đồng, một lúc sau mới hiểu ra rồi kích động nói với Hạ Phương: “Chắc chăn Lý Minh Nhã đang gài bẫy chúng tai”
Hạ Phương sững sờ: "Ông lớn trong ngành? Ở trong nước hay toàn cầu vậy?"
Sở Lâm Xuyên nói: "Thị trường trong quốc nội gần như bị ông ta chiếm lĩnh hết. Hơn nữa chất vải lụa mà Lý Minh Nhã yêu cầu này cũng là do cậu của cô ta sản xuất. Chắc cô ta định giở trò lúc chúng ta mua nguyên vật liệu”.
Nếu Phương Hạ không xem kỹ thì sẽ không thấy vấn đề gì. Bởi vì cô làm thiết kế quần áo, các loại vải hay nguồn hàng đều đã có nhà cung cấp cố định, ngay cả những vật liệu đặc biệt cũng rất dễ kiếm được.
Nhưng khi Hạ Phương xem xét kỹ hơn, cô nhận ra danh sách của Lệ Minh Nhã không chỉ nêu rõ chất liệu cần dùng mà còn có những yêu cầu bắt buộc về thương hiệu.
Rõ ràng đây chính là một cái bãy! Sở Lâm Xuyên toát mồ hôi lạnh, cảm thấy cực kì sợ hãi.
Hạ Phương nhếch môi: "Không sao, chuyện này tôi có thể lo được. Anh chỉ cần đi tính toán hợp đồng, chia lợi nhuận và phần trăm hoa hồng của đơn hàng này như thế nào cho kỹ thôi. Còn lại cứ để tôi xử lý".
Sở Lâm Xuyên nhìn Hạ Phương một lúc, trong lòng dâng lên cảm giác nể phục.
Giọng điệu của cô rất tự tin, không hổ danh là thiết kế trưởng Phương Hạ của họ!
Sở Lâm Xuyên biết rõ cô sẽ không bao giờ khoe khoang, nói những điều mà bản thân không nắm chắc.
Hạ Phương biết Lệ Minh Nhã là tình địch của mình, nhưng cô vẫn sẵn sàng chấp nhận lời thách thức và nhận đơn đặt hàng này, có lẽ cô đã năm chắc phần thẳng trong tay rồi.
Sở Lâm Xuyên nghĩ vậy thì nhanh chóng xoa xoa trái tim sắp nhảy khỏi lồng ngực của mình. Anh ấy hít một hơi thật sâu, tự nhủ rằng bản thân không cần nghĩ nhiều nữa.
Nhưng khi Sở Lâm Xuyên trở về văn phòng, anh ấy nhìn chăm chằm bản hợp đồng trong tay, vẫn không khỏi cảm thấy choáng váng.
Đợi Sở Lâm Xuyên rời đi, Hạ Phương lập tức đăng nhập vào một trang web bí ẩn.
Dạo này công việc rất bận rộn nên lâu rồi cô không vào. đây xem thử.
Mấy tháng trước, sau khi cô trả lời người đó thì đối phương lại gửi thêm rất nhiều tin nhảnđến.
Nhưng đến bây giờ Hạ Phương mới nhìn thấy. Cuối cùng, cô chỉ nhẳn ngắn gọn: “Tôi đã đọc rồi”.
Bên kia ngay lập tức gửi tiếp tin nhắn cho Hạ Phương: "Chỉ vậy thôi hả? Sao cô lại biến mất lâu như vậy? Cô đã đi đâu à?"
"Trả lời câu hỏi trước đó của tôi đi, khi nào thì cô mới giao. nhiệm vụ mới cho tôi? Dạo này tôi chỉ nhận được một số công việc đơn giản, không có tính khiêu chiến gì hết nên đang rất nhớ nghề đấy".
Hạ Phương nhìn vào ảnh đại diện màu đen trên điện thoại, đảo mắt một vòng rồi mỉm cười nhản lại: "Vậy để tôi cho anh một cơ hội thể hiện nhé. Điều tra vị trí lô hàng này rồi ngày mai báo lại cho tôi bi
Nói xong, cô nhanh chóng gửi một dãy ký tự mã hóa cho. người đó rồi bắt đầu làm việc của mình.
Đối phương lặng thinh một lát rồi chửi thề: "Sếp à, quả đúng là cô! Không làm gì thì thôi chứ mỗi lần làm là động trời ngay! Thử thách này có chút khó rồi đó!"
Hạ Phương mỉm cười, không thèm để ý.
Bên kia lại nhắn thêm một câu: "Trước đây tôi cũng thu thập được một số tin tức về việc này, để tôi sắp xếp lại xem nên ra tay từ đâu đã".
Hạ Phương nhíu mày, lập tức gõ một tin nhắn: "Nếu dễ dàng như vậy thì sao không làm khó anh thêm một chút nhỉ?"
Phía bên kia:??? Hạ Phương: "Cướp lô hàng đó đi".
Phía bên kia:!!!
Sếp của anh ta chắc chắn đang nói đùa rồi! Anh ta là hacker chứ đâu phải phường cướp bóc? Tìm nhầm người rồi à?
Nhưng mà anh ta chợt nhớ ra, trước khi rửa tay gác kiếm, bản thân cũng từng làm những việc lớn hơn như vậy nhiều. Đột nhiên anh ta cảm thấy việc này cũng không quá khó khăn.
Hạ Phương tập trung làm việc, gửi tin nhắn cuối cùng cho người kia rồi tắt máy, bắt đầu nghiên cứu công việc một cách kỹ lưỡng.
Chưa đầy nửa tháng nữa là đến sinh nhật của Lệ Minh Nhã, thời gian rất gấp rút nên phải chuẩn bị đầy đủ mọi vật liệu trước khi hoàn thành bản thiết kế.
Kim cương và vải lụa đều không phải vấn đề, nhưng khó khăn là ở các phụ kiện khác.
Quả thực Lệ Minh Nhã đã dùng rất nhiều sức lực để làm khó cô, cô ta am hiểu khá nhiều thứ thứ liên quan đến thiết kế nên ra tay rất chuẩn.
Càng như thế càng khiến Hạ Phương muốn chiến thắng hơn, cô muốn Lệ Minh Nhã phải khuất phục mình.
Một buổi chiều bận rộn trôi qua, Hạ Phương chuẩn bị xong đơn đặt mua các vật liệu cơ bản.
Đây là giao dịch mua bán có thể thông qua kênh nội bộ của công ty, còn những thứ khác thì cần cô phải đích thân ra tay.
Ngoài ra còn phải thiết kế bản vẽ.
Thiết kế là một công việc rất có tính chủ quan, có thể vẽ ra được là một chuyện, nhưng không thể khiến Lệ Minh Nhã hài lòng thì lại là chuyện khác. Nếu cô ta không vừa ý thì những chuyện khác đều không cần nói tiếp nữa.
Hạ Phương chuẩn bị kế hoạch chỉ tiết cho nửa tháng sắp tới rồi rời khỏi văn phòng đúng giờ tan làm.
Nhưng khi vừa bước xuống lầu, cô lập tức cảm nhận được có ánh mắt kỳ lạ đang nhìn mình.
Cô cau mày, không muốn chú ý đến nó.
Cho đến khi bước ra ngoài đại sảnh, Hạ Phương lại nhìn thấy Lục Trí Vân đang ôm hộp quà lớn, một thân đồ vest chỉn chu. Anh ta lập tức mỉm cười khi nhìn thấy Hạ Phương, vẻ mặt Hạ Phương lập tức tối sầm lại.
"Hạ Phương, cuối cùng em cũng tan làm", Lục Trí Vân đưa hộp quà cho Hạ Phương: "Xin lỗi, là do mấy ngày trước anh chưa đủ chân thành. Hôm nay anh nghĩ em sẽ thích món quà này, xin hãy nhận lấy tấm lòng của anh”.
Hạ Phương không nhận món quà của anh ta mà chỉ bình tĩnh nói: “Tôi tưởng lần trước mình đã nói rõ ràng với anh rồi mà nhỉ?”
Mặt mày Lục Trí Vân biến sắc, lập tức cười nói: "Anh không có ý gì khác đâu, chỉ muốn xin lỗi em thôi. Hạ Phương, em có thể cho anh một cơ hội không? Anh thừa nhận mình từng là một tên khốn nạn, nhưng bây giờ anh muốn thay đổi nên anh hy vọng em có thể cho anh một cơ hội, đừng đẩy anh ra xa được không?"
Hạ Phương khoanh tay trước ngực, cười khẩy: "Thay đổi thành dạng gì thì cứ thay đổi đi, tôi cũng đâu có quan tâm".
Lời cô nói khiến vẻ mặt Lục Trí Vân lại càng thêm méo mó, nhưng anh ta vẫn không để lộ cảm xúc thật của mình: "Hạ Phương, anh thực sự muốn xin lỗi em, em nhất quyết phải làm khó anh như vậy sao? Hay bây giờ anh mời em một bữa, chúng †a vừa ăn vừa trò chuyện nhé? Em cứ coi đó là lời thỉnh cầu hèn mọn nhất của anh đi”.