Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 274: Chị chê mình sống lâu quá rồi đúng không?



Tất nhiên Hạ Phương không nhận lời mời của Lục Trí Vân.

"Không cần, ân oán giữa tôi và anh Lục đây đã kết thúc rồi. Xin đừng dây dưa thêm nữa, nếu không bị chồng tôi nhìn thấy rồi lại hiểu làm thì không tốt đâu".

Nói xong Hạ Phương còn thêm một câu: "Nếu gây ra hiểu lầm không cần thiết, lúc đó chống tôi lại lỡ tay bóp nghẹt nhà họ Lục thì lại phàn tác dụng với mong muốn của anh Lục mất".

Lục Trí Vân thấy Hạ Phương chuẩn bị rời đi thì vội vàng đuổi theo, khuôn mặt dữ tợn nói: "Hạ Phương, cô đang không biết đúng sai đấy!"

Hạ Phương không thèm để ý, Lục Trí Vân lại nói tiếp: "Cô nghĩ chồng cô thích cô nên mới cưới cô à? Đừng có ngây thơ nữa! Tôi biết rõ vì sao các người lại kết hôn với nhau, là bởi vì ngoại hình cô khá giống với người phụ nữ kia thôi!"

"Lúc trước Tư Thành đã từng nói không phải cô ấy thì sẽ không cưới ai khác, cũng vì cô ấy mà thủ thân như ngọc, hôm đó bị bỏ thuốc nên mới động vào cô, vừa khéo cô lại giống người kia, anh ta vì muốn tránh phạm sai lầm lần nữa nên mới nhăm mắt kết hôn với cô".

"Không tin thì cô đi hỏi anh ta đi, xem hôm nay anh ta có đi viếng mộ ai không? Nếu quả thật đã quên cô ấy thì tại sao hàng năm đều đến viếng mộ?"

"Cô biết không nhỉ? Ở Giang Lâm này anh ta có một căn biệt thự tên là Lộc Uyển, nó được xây vì cô gái kia đó. Hơn nữa, lúc đó anh ta chỉ mới hơn hai mươi, hoàn toàn không dựa vào tài lực của gia đình mà là tự thân nỗ lực để xây nên. Nhưng vừa mới xây xong căn biệt thự đó thì cô gái kia đã mất, không kịp dọn vào ở".

"Cô biết tại sao nó tên là Lộc Uyển không? Ha ha ha, vì cô gái đó họ Lộc, cô nghĩ tất cả những điều này chỉ là trùng hợp thôi à?"

"Nói xong chưa?", Hạ Phương đứng trước xe của mình, quay đầu nhìn Lục Trí Vân một cách lạnh lùng: "Cho dù lời anh nói là thật hay là giả cũng đều không liên quan đến tôi, anh cũng nói rồi mà, người phụ nữ kia đã chết rồi, tôi so đo với một người không còn sống để làm gì?"

Hạ Phương giễu cợt một tiếng rồi lên xe, đóng cửa lại, nổ máy rời đi.

Lục Trí Vân vẫn không cam lòng mà đứng ngoài hò hét gì đó, Hạ Phương chẳng thèm để ý.

Mãi đến khi xe của Hạ Phương đã đi xa, Lục Trí Vân mới gắt gỏng bóp chặt hộp quà kia: "Hạ Phương, đừng có mà kiêu căng, sẽ có lúc cô phải rơi lệ!"

Lúc về đến nhà, Hạ Phương thấy mẹ đang ăn cơm.

"Cục cưng về rồi đấy à, Tư Thành có về ăn cơm không?", Tiết Lan Hâm ló đầu ra từ phòng bếp, tươi cười nhìn Hạ Phương.

Hạ Phương hơi sững người, lâu lắm rồi cô chưa được nếm trải cảm giác khi về nhà có người đang cơm nước chờ sẵn.

Lúc trước mẹ thường hay bận công việc, chỉ thỉnh thoảng nấu cơm cho cô, sau đó lại bị bệnh, từ đó cũng chưa từng nấu cơm lại.

Rồi sau đó nữa, cô kết hôn với Tư Thành, Tư Thành cũng biết nấu cơm, nhưng phần lớn thời gian anh về nhà muộn hơn cô, luôn là cô ở nhà chờ anh về nấu cơm.

"Để con hỏi anh ấy thử", Hạ Phương gọi điện cho Tư Thành.

Đầu bên kia chờ một lúc lâu mới nhận máy, theo đó là giọng nói vương chút mỏi mệt của Tư Thành: "Nhớ anh à cục cưng?"

Hạ Phương ho khan hai tiếng: "Mẹ hỏi anh có về ăn cơm không".

Tư Thành lười biếng đáp: "Đêm nay anh có tiệc xã giao, chắc không về kịp, tối mai anh nấu cơm rồi cả nhà cùng ăn nhé?"

"Ừ, vậy anh làm việc tiếp đi". Cúp điện thoại, Hạ Phương báo cho Tiết Lan Hâm biết Tư

Thành không về ăn cơm, sau đó đi đến thư phòng tìm vài cuốn sách nghiên cứu.

Cô không dám bất cẩn gì trong bản thiết kế cho Lệ Minh Nhã, đây không chỉ là lời tuyên chiến của tình địch, mà còn là một cơ hội để LM phô diễn trước toàn thể thế giới.

Cô ăn cơm với mẹ xong thì xuống lâu tản bộ hai vòng cùng bà, sau đó Hạ Phương trở về tằm rửa sạch sẽ, tiếp tục chui vào thư phòng bận rộn.

Mãi đến hơn mười hai giờ khuya, Hạ Phương mới ra khỏi thư phòng, phát hiện Tư Thành vẫn chưa về.

Cô nằm trên giường nhản tin nói chuyện với Lucy Mộ Dung và Ngụy Thung một lúc.

Ngụy Thung hỏi cô khi nào trở lại Kinh Thành, còn giục cô về sớm một chút.

Hạ Phương luôn cảm thấy cô gái này hình như có chuyện gì muốn lừa mình, hỏi thì lại không nói, nên cô đành thôi, nhắn lại với cô ấy: "Nửa tháng sau em về".

Ngụy Thung kích động gọi ngay cho cô: "Nửa tháng nữa hả? Em chắc chưa?"

Hạ Phương: "Có chuyện gì à?"

Ngụy Thung lập tức ấm ức cần môi: "Phương cưng à, vết thương của chị vẫn chưa khỏi hẳn đâu, chị còn đang chờ em về chữa cho xong đây này!"

Hạ Phương nhíu mày: "Không phải em kê đơn cho chị rồi sao? Chị uống theo đơn thuốc đó thì thêm vài ngày nữa là sẽ khỏi hẳn, không ảnh hưởng đến việc chị nhảy mở màn đâu".

Ngụy Thung nói quanh co một lúc, rốt cục không giấu được: "Dạo này chị thấy khỏe hơn rồi nên tăng cường việc tập luyện..."

Sắc mặt Hạ Phương sầm xuống: "Chị chê mình sống lâu quá rồi đúng không? Hả Ngụy Thung!"

Mặc dù cô là bác sĩ, nhưng cũng đâu phải thần tiên!

Làm sao có thể hô biến một cái là vết thương của cô ấy lập tức lành lại!

Huống hồ vết thương sau lưng của cô ấy còn sâu như thế, Hạ Phương dám đảm bảo nếu cô ấy chịu nghe lời là có thể tham gia biểu diễn mở màn đã là khó lắm rồi, vậy mà cô ấy...

"Chị chỉ sợ không tập luyện lâu ngày sẽ dẫn đến cơ thể bị khớp cứng. Em cũng biết mà, lần mở màn này rất quan trọng với chị, chị cần dùng nó để chứng minh bản thân... Chị không thể dễ dàng chịu thua như vậy được!"

Hạ Phương nén giận xuống trong lòng, trầm giọng nói: "Em biết chị có áp lực lớn, nhưng có phải chị bỏ ngoài tai lời em nói không? Chị nghĩ em là vạn năng à?”

"Chị sai rồi... cụ Ngụy Thung oan ức nói: "Vậy là bây giờ chị chỉ có thể từ bỏ thôi hả?"

"Em kê thuốc cho chị thêm một lần nữa, trong lúc uống thuốc có thể vận động cơ thể điều độ, nhưng!! Không được tập luyện!"

"Chị biết Phương cưng là tốt nhất mà, chị yêu em nhất!", Ngụy Thung rốt cuộc cũng vui vẻ lại.

"Cũng nhớ giữ tâm trạng vui vẻ, có gì không thoải mái phải nói cho em ngay, đừng tự buồn lòng mãi, tâm thái ngột ngạt cũng ảnh hưởng rất nhiều đến tình trạng cơ thể".

"Chị biết rồi, yêu em nè!", Ngụy Thung hớn hở reo lên, hai người lại nói thêm vài câu, Hạ Phương hỏi triệu chứng cụ thể

của Ngụy Thung rồi lập tức kê cho cô ấy một đơn thuốc khác.

Lúc xong việc đã hơn mười hai rưỡi, Tư Thành vẫn chưa trở về.

Hạ Phương buồn chán bắt đầu lướt điện thoại.

Trên mạng cô không có nhiều bạn, bản thân cô rất ít khi cập nhật trạng thái, cũng không quan tâm người ta làm gì.

Chỉ là trong lúc buồn chán thì lướt xem thử, bỗng cô thấy một bức ảnh đi thăm nghĩa trang của người bạn nào đó.

Cũng không biết có phải do Lục Trí Vân ảnh hưởng hay không, Hạ Phương phóng lớn tấm ảnh kia lên.

Vốn chỉ tùy tiện xem thử thôi, không ngờ rằng trong tấm ảnh này thật sự có một bóng người quen thuộc.

Là Tư Thành...

Tuy anh đứng rất xa ống kính, nhưng bóng người điển trai đó Hạ Phương chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra được.

Vậy là lời của Lục Trí Vân nói là thật? Nhưng anh chưa từng nhắc đến chuyện này với cô. Ngay cả hôm nay đi viếng mộ cũng chưa từng nói với cô.

Không chỉ như vậy, Hạ Phương đột nhiên phát hiện hình như cô chẳng biết gì về Tư Thành cả.

Thậm chí ngay cả thân thế của anh cũng phải đến hai ngày trước cô mới biết.

Lúc trước kết hôn với Tư Thành, Hạ Phương chỉ là nhất thời kích động, cũng từng cảm thấy người đàn ông này không tệ, nhưng chưa từng nghĩ giữa bọn họ sẽ thật sự nảy sinh tình yêu.

Sau khi kết hôn, cô bị sự săn sóc và dịu dàng của Tư Thành lay động, hai người sống chung ngày càng ngọt ngào.

Bây giờ ngẫm lại mới thấy, cô không biết tự khi nào đã quan tâm đến anh nhiều như vậy.

Nhưng cô lại hoàn toàn không biết chuyện gì về anh...

Vậy... là do anh cố gắng che giấu, hay là do cô quá tự tin vào bản thân, chưa từng hỏi anh chuyện gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.