Buổi tối hôm đó Tư Thành trở về rất muộn.
Anh uống rất nhiều rượu, toàn thân đều nồng nặc mùi cồn.
Nhưng dù vậy, anh vẫn vào phòng tăm cọ rửa sạch sẽ cho thoải mái trước rồi mới về phòng nằm xuống.
Thật ra Hạ Phương vẫn chưa ngủ, nên biết lúc Tư Thành nằm xuống còn hôn lên mặt cô một cái, khẽ lẩm bẩm cục cưng của anh ngủ ngon nhé.
Hạ Phương tựa đầu vào lồng ngực Tư Thành, trong đầu suy nghĩ miên man nhiều chuyện, phải một lúc lâu sau cô mới chậm rãi thiếp đi.
Sáng sớm tỉnh lại, Tư Thành đã không còn ở bên.
Hạ Phương bình ổn lại tâm trạng, ăn bữa sáng mẹ nấu xong thì đến công ty, bắt đầu tập trung vào công việc.
Bên phía nguyên vật liệu, Hạ Phương đã sắp xếp ổn thỏa, hiện tại điều cần cô làm nhất là bắt tay vào thiết kế.
Cô cầm tờ đơn của Lệ Minh Nhã, nhìn cả một buổi sáng, đến chiều mới bắt đầu cầm bút lên vẽ.
Vừa đặt bút xuống là đến tận mười giờ tối mới nhất lên.
Cơm tối của cô được Tô Tử Ninh mua về, Hạ Phương tùy tiện ăn vài miếng rồi lại bắt đầu tập trung vào làm việc, gần như không hề dừng lại.
Tô Tử Ninh vẫn luôn ở bên túc trực, bưng trà rót nước, chăm sóc cô rất cẩn thận.
Lúc hơn bảy giờ, Hạ Phương đã cho Tô Tử Ninh về trước, nhưng cô ấy không chịu đi, cứ nhất quyết đòi ở lại, cô ấy thu xếp tài liệu của mình, chỉnh lý lại vài công việc, rồi nhìn sang Hạ Phương đang tập trung làm việc, cảm thấy đây là một loại hưởng thụ.
Tô Tử Ninh tới LM đã mấy tháng, nhưng Hạ Phương hiếm khi xuất hiện ở công ty, dù Hạ Phương có đến cũng chỉ xử lý một vài công việc cơ bản, rất ít khi chuyên chú thiết kế như vậy.
Nhìn dáng vẻ chăm chú của Hạ Phương, Tô Tử Ninh có một loại cảm giác hưởng thụ không nói thành lời.
Hạ Phương vốn đã xinh đẹp, nay còn nghiêm túc làm việc, càng khiến cô tỏa ra ánh hào quang rực rỡ.
Xem ra nhiệm vụ lần này rất quan trọng, khiến sếp Phương của bọn họ không thể không năng suất làm việc.
Ngày hôm qua, sau khi Lệ Minh Nhã rời khỏi phòng làm việc của Sở Lâm Xuyên, tin tức Hạ Phương nhận một đơn thiết kế giá trên trời lập tức truyền khắp công ty.
Lễ phục trị giá hai trăm triệu, cái giá này phải nói là chấn động.
Một vài yêu cầu liên quan đến lễ phục lần này cũng bị đồn ra ngoài.
Ví như việc phải đính chín mươi chín viên kim cương đã dấy lên một đợt sóng lớn.
Dù sao chín mươi chín viên kim cương nhìn thì không nhiều, nhưng nếu thật sự muốn khảm hết lên lễ phục thì cần phải có kĩ thuật vô cùng tỉnh xảo.
Việc tìm ra vị trí đính kim cương ở đâu mới đẹp cũng là một môn nghệ thuật.
Không nói đến thợ gia công hậu kì phải khéo léo thế nào để hoàn thành độ khó phức tạp này, chỉ riêng việc thiết kế thôi, phải vẽ ra từng vị trí được đính kim cương cũng đã là một chuyện khiến người ta đau đầu.
Thế là toàn bộ công ty cùng bàn tán chuyện về chiếc lễ phục này, thậm chí còn không ít nhà thiết kế bắt đầu ba hoa khoác lác, nóng lòng thảo luận phải thiết kế chiếc lễ phục này như thế nào mới phù hợp.
Còn có người mở cá cược, xem Hạ Phương có thể thuận lợi giao đơn hàng này thành công hay không.
Tô Tử Ninh chỉ đi một vòng quanh công ty, bên tai toàn văng vẳng về chủ đề này.
Bây giờ trở về lại thấy thái độ chăm chú chưa từng có của Hạ Phương, trong lòng cũng không khỏi bắt đầu thấy lo lắng.
Lệ Minh Nhã kia rõ ràng là tới gây chuyện, Hạ Phương nhận đơn hàng này rất có thể là đã bị hố.
Chỉ sợ đến lúc đó Hạ Phương có thiết kế hoàn mỹ đến mức nào, Lệ Minh Nhã đầu sẽ bới cho ra được khuyết điểm.
Hạ Phương là thần của LM bọn họ, nếu cô bị khách trả lại đơn thì chắc chắn sẽ dấy lên một làn sóng lớn toàn cầu, từ đó làm lung lay địa vị của cô ở LM.
Chuyện Tô Tử Ninh nghĩ ra được, chắc chắn Hạ Phương cũng biết, nhưng cho dù là vậy cô vẫn nhận đơn hàng đó.
Vậy có lẽ Hạ Phương đã nắm chắc rồi nhỉ?
Mãi cho đến mười hai giờ khuya, Hạ Phương vẫn chưa tan tâm, trong lòng Tô Tử Ninh bắt đầu cuống lên.
Không nhịn được tiến lên khuyên Hạ Phương tan tầm sớm một chút, nếu chưa vẽ xong thì đợi mai tiếp tục cũng được.
Kết quả vừa đến gần nhìn thử thì phát hiện Hạ Phương không phải đang vẽ lễ phục...
Tô Tử Ninh bỗng sững người tại chỗ, nhất thời không nhớ mình nên nói cái gì.
Hạ Phương cảm nhận có người đến gần thì ngẩng lên nhìn Tô Tử Ninh: "Sao còn chưa về?”
Tô Tử Ninh lấy lại tinh thần, vội vàng trả lời: "Sếp, sếp. Phương, em vừa khéo có chút chuyện cần tăng ca, thấy chị còn đang bận rộn nên muốn sang hỏi thử có việc gì em giúp được không".
Bàn tay đang cầm bút của Hạ Phương lại lia nhanh xuống dưới bản vẽ đang dang dở, động tác vô cùng dứt khoát, ngầu chết đi được, dùng cụm từ vung bút như thần để miêu tả cô cũng không nói quá.
Đúng vậy, cô như có sẵn một bản vẽ trong đầu vậy, mỗi lần hạ bút xuống đều chuẩn xác vẽ được thứ cần vẽ, nhanh đến khó tin, không có chút nét thừa nào cần xóa đi.
Hình ảnh này khiến Tô Tử Ninh nhìn mà sững người.
Cô ấy vẫn luôn biết Hạ Phương rất giỏi, nhưng so với tận mắt chứng kiến thì lại là một chuyện khác.
Hơn nữa không phải sếp Phương đang vẽ bản thiết kế cho bộ lễ phục giá trên trời đó sao? Sao mà...
"Rót cho tôi cốc nước đi, chuẩn bị tan làm rồi đây", Hạ Phương ung dung lên tiếng, động tác trên tay không nghỉ.
Tô Tử Ninh không dám suy nghĩ nhiều, vội vàng xoay người đi rót một cốc nước đến.
Chỉ mất có vài phút mà bản vẽ dưới tay Hạ Phương đã đến bước hoàn thành cuối cùng.
||||| Truyện đề cử:
Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng |||||
Cô thả bút trong tay xuống, cầm ly nước lên uống một hớp, sau đó vươn vai giãn cơ, cô nhìn Tô Tử Ninh nói: "Ngạc nhiên lắm đúng không, thắc mắc tại sao tôi không vẽ thiết kế lễ phục?”
Tô Tử Ninh bị đoán được suy nghĩ, mặt hơi ửng hồng, gật đầu đáp: "Đúng ạ, sếp Phương tăng ca đến giờ này, em cứ tưởng..."
Hạ Phương lười biếng nghiêng đầu, nhìn Tô Tử Ninh rồi nở nụ cười tinh nghịch: "Lúc xế chiều thì đúng là đang vẽ bộ lễ phục đó, nhưng đến bảy tám giờ tối tôi đã vẽ xong rồi".
Tô Tử Ninh kinh ngạc đến há hốc miệng. Chỉ mất một buổi chiều đã hoàn thành? Chuyện này...
ỞLM, ngoại trừ Hạ Phương ra, nhà thiết kế giỏi nhất ở đây vẽ một bản thảo cũng mất ít nhất ba ngày.
Dù sao thiết kế không chỉ chú tâm đến việc vẽ đẹp, mà còn phải mang tính sáng tạo cũng cảm hứng ngẫu nhiên.
Chỉ có bản thiết kế đủ các yếu tố mới lạ nhưng vẫn phù hợp với chủ đề mới là một thiết kế hoàn mỹ.
Vì vậy có rất nhiều người sẽ dùng nguyên một ngày chỉ để tìm cảm hứng, rồi lại dùng thêm hai ba ngày đến để hoàn thiện cảm hứng này, cuối cùng mới bắt tay vào. vẽ.
Nhưng Hạ Phương tính luôn cả buổi sáng thì chỉ tốn có một ngày...
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tô Tử Ninh, Hạ Phương ngẩng đầu nhìn cô ấy, có chút cạn lời: "Kinh ngạc như vậy làm gì? Lẽ nào em cũng giống đám người bên ngoài nghỉ ngờ năng lực của bà chủ?”
Bị Hạ Phương nói thẳng như thế, Tô Tử Ninh vốn đang đỏ mặt giờ như muốn nướng chín luôn bản thân.
Gô ấy hé miệng, lúng túng không nói nên lời.
Hạ Phương cũng không tiếp tục trêu cô nàng nữa, chỉ thu lại bản vẽ rồi uống thêm chút nước, vươn vai một cái nữa: "Lúc chiều vẽ xong bản thảo kia thì đột nhiên linh cảm bùng phát, thấy thời gian còn sớm nên tôi tiện thể vẽ luôn sản phẩm mùa thu cho công ty..."
"Ừ, tôi đúng là thiên tài mà, sản phẩm mùa thu năm nay có thể công bố sớm rồi", Hạ Phương cười vỗ vỗ vai Tô Tử Ninh: "Trễ rồi, về nhà nghỉ ngơi đi, tôi không vì em tăng ca theo tôi mà cho phép mai đi làm trễ đâu nhé".
Tô Tử Ninh cứng người tại chỗ, nhìn bóng lưng lười biếng đang đi khỏi văn phòng của Hạ Phương, bỗng không nhịn được nở một nụ cười.
Sếp Phương của bọn họ quả là một cô gái có năng lực siêu phàm, toàn thân luôn tỏa ra hào quang rực rỡ, khiến người khác không thể không thích.