Hạ Phương liếc Tư Thành, hờ hững nói: “Hôm nay không bận à, sao lại đến sớm thế...”
“Ừm, tạm thời xong việc rồi, nhưng còn em...” Nói đến đây, Tư Thành nhìn Hạ Phương bằng ánh
mắt nghiêm túc: “Nghe nói có người gây chuyện với em?”
Tin tức của anh đúng là chậm chạp thật đấy! Hạ Phương nhếch môi, không biết phải nói gì.
“Nếu em không muốn nhận đơn hàng này thì để anh xử lý giúp em”, Tư Thành thấy thái độ cạn lời của Hạ Phương, trong đôi mắt quyến rũ lộ vẻ cưng chiều.
Hạ Phương chớp mắt, nhướn mày nói: “Không cần, em có thể xử lý”.
“Được”, Tư Thành không nói nhiều mà gật đầu, tiến lên mở cửa xe cho Hạ Phương.
Thấy cô gái vừa bắt chuyện với anh còn chưa đi, Tư Thành cau mày đóng cửa xe lại, đang định đi tới chỗ ghế lại thì cô gái đó bỗng nhiên chạy tới.
“Anh đẹp trai, bây giờ bạn gái của anh cũng ở đây, nếu anh sợ cô ấy để ý thì em sẽ giải thích rõ với cô ấy được không? Em chỉ muốn kết bạn Wechat để hoàn Thành nhiệm vụ thôi”.
Cô gái mặc áo hai dây phối với váy ngắn mày trắng, làm tôn lên vóc người lả lướt của cô ta, khuôn mặt trang. điểm trông trắng nõn mềm mại, đôi mắt long lanh chớp chớp, tràn đầy ao ước khiến người ta không thể từ chối.
Dù là Hạ Phương ngồi trong xe thấy thế cũng có vẻ không đành lòng.
Tư Thành hờ hững cho tay vào túi quần, trong mắt loé lên sự lạnh lẽo: “Vợ tôi nói là cô ấy không đồng ý”.
Dứt lời, Tư Thành gõ lên cửa sổ xe.
Hạ Phương rất phối hợp hạ cửa sổ xuống, liếc Tư Thành một cái.
Tư Thành cười nói thêm: “Dù vợ tôi có đồng ý, tôi cũng không cho”.
Nói xong, Tư Thành đi vòng qua người nọ lên xe. Còn Hạ Phương thì hơi buồn cười nhìn cô gái đang trợn mắt há mồm ở bên ngoài, thấy cô ta liếc mình một cái, còn thở hổn hển, hoàn toàn khác với dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên ban đầu của cô ta.
Xem ra lại là một cô gái thảo mai.
Trên đường, Hạ Phương ngồi im, mãi không thấy nói gì.
Nhưng nét mặt không biết vì sao lại khiến Tư Thành cảm thấy dường như là cô có tâm sự.
Lúc xuống xe, Tư Thành nhìn thoáng qua Hạ Phương, thấy nét mặt bình tĩnh của cô thì chợt hơi sợ hãi, anh cất giọng trêu: “Em ghen à?”
Hạ Phương nhướn mày: “Không phải ông Tư đã từ chối rồi à? Em còn ghen gì chứ?”
Cô nói cũng đúng, nhưng mà...
Tư Thành cứ có cảm giác lạnh lẽo một cách khó hiểu.
Quả nhiên là cô rất không vui.
“Cục cưng, thái độ của em như thế sẽ dễ mất đi anh lắm đớ”, Tư Thành khẽ thở dài, nét mặt ủ rũ: “Dẫu sao giọng điệu của em cũng như kiểu không quan tâm đến anh ấy".
“?", Hạ Phương nhìn Tư Thành như đang nhìn một tên ngốc.
Khiến Tư Thành càng tổn thương hơn.
Anh nhìn Hạ Phương với vẻ uất ức, một lúc lâu sau đó mới nói: “Dù sao cũng có nhiều người thích anh, nếu em không trông kỹ để người ta để ý thì phải làm sao?”
Lời Tư Thành nói khiến Hạ Phương nhận ra, dường như khoảng thời gian này cô đã bị Lục Trí Vân và Lệ
Minh Nhã làm ảnh hưởng.
Cả thái độ với Tư Thành cũng không giống với trước kia.
Cô cho rằng sau khi trải qua nhiều chuyện như thế, nội tâm cô đã vô cùng kiên định, không bị ảnh hưởng bởi bất cứ chuyện gì nữa.
Không ngờ...
Một khi bắt đầu quan tâm một người, cô vẫn không thể khống chế cảm xúc của mình.
Đây cũng không phải một điềm báo tốt...
Hạ Phương nhẹ nhàng nắm lấy tay Tư Thành, cô cười khẽ, nhướn mày nói: “Người để ý anh còn ít à? Nhưng bọn họ cũng chỉ có thể để ý mà thôi. Có em ở đây, đừng ai hòng cướp anh đi”.
Vào khoảnh khắc mười ngón tay nắm chặt, Tư Thành có cảm giác dường như hồn vía của mình cũng bị Hạ Phương bắt đi mất.
Anh nắm chặt tay cô, cong môi nở một nụ cười đẹp trai: “Có câu nói này của em thì anh yên tâm rồi, dù sao với nhan sắc chết tiệt này của anh thì có muốn khiêm tốn cũng không được, hầy".
Hạ Phương bị anh chọc cười, không nhịn được bật cười: “Anh Thành mặt dày như thế, cấp dưới của anh có biết không?”
“Em biết quá nhiều rồi”, Tư Thành nói xong thì bỗng cúi đầu kề sát bên tai Hạ Phương, cắn tai cô cất giọng mập mờ.
“Tối nay phải nghĩ cách hối lộ em mới có thể chặn miệng em lại”.
Hạ Phương không khỏi trợn mắt nhìn anh, cô không hề biết dáng vẻ hờn dỗi của mình thu hút đến mức nào.
Tư Thành và Hạ Phương vừa ngồi xuống, còn chưa lên món, điện thoại bỗng dưng reo lên, là Tô Tử Ninh gọi đến nói Lệ Minh Nhã đến, nói muốn gặp cô.
Hạ Phương nhíu mày: “Để cô ta đợi, tôi ăn cơm xong sẽ về”.
Hạ Phương vừa dứt lời, Lệ Minh Nhã đã giật lấy điện thoại của Tô Tử Ninh, phách lối hô to: “Hạ Phương, đây là thái độ phục vụ của cô đó à? Đừng quên tôi đã bỏ ra hai trăm triệu để mua thiết kế của cô, không phải tiêu tiền đi chịu tội!”
Hạ Phương lười biếng dựa vào ghế nhìn nhân viên phục vụ vừa bưng đồ ăn lên, cười khẽ: “Cô Lệ, tôi cũng đã nói là tối nay tôi không rảnh, ngày mai xem bản thiết kế sẽ tiện hơn, nhưng cô nôn nóng, vội vã muốn xem bản thiết kế tôi cũng có thể hiểu, tôi đã bảo trợ lý chuẩn bị trà bánh rồi, cô nghỉ ngơi một lát trước, tôi dùng bữa xong sẽ về, được chứ?”
“Ha, cô nói chuyện nghe hay thật đấy, cô đối xử với khách hàng cao cấp là tôi như thế không sợ tôi rời đi sao?”
Nếu cô Lệ muốn làm thế thì đã Không đến tìm tôi thiết kế, đúng không?”
Rõ ràng Lệ Minh Nhã đến để gây chuyện, cố ý làm khó cô.
Kịch hay của cô ta còn chưa bắt đầu, sao có thể đánh trống lui quân vào lúc này được?
Hạ Phương chắc chắn dù mình có lấy lòng Lệ Minh Nhã thế nào, cô ta cũng sẽ không dễ chịu với mình, cũng biết mình có lạnh nhạt thì cô ta vẫn sẽ làm khó mình như thế, nếu làm gì cũng không thể ảnh hưởng đến oán hận của Lệ Minh Nhã với cô thì cô cần gì phải khiến bản thân để hùa theo ý cô ta chứ?
Cúp máy, Hạ Phương tao nhã nâng tách trà lên, uống một ngụm nước trà.
Sau đó nghe Tư Thành nói: “Lát nữa anh trở về tăng ca cùng em”.
Hạ Phương cười khẽ: “Không sao, không cần đâu, anh chỉ cần làm việc của anh là được”.
“Tối nay anh rảnh, chỉ muốn đi với em thôi, sẽ không ảnh hưởng đến công việc của em”.
Hạ Phương biết Tư Thành lo lắng cho cô, sợ Lệ Minh Nhã cố ý làm khó cô, cũng muốn cùng cô đi tăng ca.
Hạ Phương thầm thấy ấm áp, đồng thời cũng áy náy vì sự lạnh nhạt và đề phòng của mình với Tư Thành trong khoảng thời gian qua, cho nên cũng dịu dàng với Tư Thành hơn.
Không chỉ gắp thức ăn cho anh còn đưa đến miệng anh, khiến đôi mắt của Tư Thành càng trở nên sâu thẳm hơn.
“Anh có thể tăng ca cùng em, nhưng dù lát nữa xảy ra chuyện gì cũng không được lên tiếng, được chứ?”, trên đường về, Hạ Phương chợt nói.
Cô nghiêm túc nhìn Tư Thành, dáng vẻ nghiêm nghị đó khiến người ta không thể từ chối.
Tư Thành khẽ thở dài: “Được”.
Điều kiện tiên quyết là Lệ Minh Nhã đừng giở trò, nếu không...
Vì bảo vệ vợ, anh sẽ chọn quên mất lời hứa của mình