Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 278: Không phân biệt phải trái tốt xấu



Lúc về đến công ty đã là hơn sáu giờ. Lệ Minh Nhã đã đợi hơn nửa tiếng, mất kiên nhẫn từ lâu. Đang nổi giận với Tô Tử Ninh.

Tô Tử Ninh cũng là một người nhẹ nhàng, vẫn cư xử một cách bình tĩnh, từ đầu đến cuối không tranh cãi với Lệ Minh Nhã.

Nhưng Lệ Minh Nhã cũng không nhờ đó mà bỏ qua cho Tô Tử Ninh, gây chuyện đủ mọi kiểu, thậm chí còn làm ầm ï trong công ty.

Sáu giờ tối, trong công ty vẫn còn khá nhiều người chưa tan làm, nghe thấy âm thanh bên này, không ít người bắt đầu bàn tán sôi nổi.

Ai không biết chuyện nhà thiết kế trưởng của họ nhận một đơn hàng giá trị cao chứ?

Người có thể tiêu nhiều tiền để mua một bộ lễ phục như thế chắc chắn không dễ phục vụ.

Khi nãy nghe người bên phòng thư ký nói chị gái hai trăm triệu kia tới, dáng vẻ hung hăng và vênh váo, vừa nhìn đã biết là khó tính.

E rằng là đến gây chuyện với Hạ Phương.

Chị gái hai trăm triệu là biệt danh người trong công †y đặt cho Lệ Minh Nhã, người có thể bỏ ra nhiều tiền để mua một bộ lễ phục cũng không nhiều, càng không thể Tồn tại ở Giang Lâm, Lệ Minh Nhã có thể nói là người đầu tiên, không đặt cho cô ta một biệt danh bá đạo một tí thì quá có lỗi với sự giàu có của cô ta.

Lúc này, phòng làm việc của Hạ Phương lại truyền tới tiếng ồn ào, càng khiến những người đang hóng hớt bên ngoài chắc chắn với suy nghĩ trong lòng mình hơn.

Đúng là chị gái hai trăm triệu kia đến để gây chuyện.

Bọn họ đã nói rồi mà, đơn hàng mấy chục triệu của bà Lưu lúc trước đã khó khăn như thế, e rằng người này cố ý nhằm vào Hạ Phương.

Tuy Hạ Phương là thần tượng trong lòng tất cả nhà thiết kế thậm chí là nhân viên của LM, nhưng không tránh khỏi sẽ có một vài người có thành kiến với vị thần này.

Người muốn xem Hạ Phương xảy ra chuyện chắc hẳn không ít.

Lúc này càng ra sức gây rối, muốn chuyện đã phiền lại càng phiền hơn.

Khi Hạ Phương về, thấy có không ít người đứng trước phòng làm việc của mình, dường như là đang hóng hớt.

Hạ Phương ho khan đảo mắt nhìn những người đó:

“Nếu đã làm xong việc thì mọi người có thể tan làm rồi”.

Sự xuất hiện của Hạ Phương khiến những người đó giật mình.

Ai nấy đều cười một tiếng rồi vội vàng chạy đi, không dám ở lại dù là một phút.

Nhóm người vừa giải tán, Hạ Phương đã nghe thấy. tiếng mắng chửi của Lệ Minh Nhã vang lên từ trong

phòng làm việc của cô.

Hạ Phương gõ cửa đi vào, thấy Lệ Minh Nhã giơ tay lên muốn đánh Tô Tử Ninh.

Cô khẽ quát: “Cô Lệ, cô đang làm gì đấy?”

Tay của Lệ Minh Nhã dừng lại, cô ta lạnh lùng nhìn về phía Hạ Phương, cười châm chọc, sau đó rụt tay mình lại, lạnh lùng nói: “Hạ Phương, cô đến đúng lúc lắm”.

Lệ Minh Nhã chỉ vào vũng nước trên người và cốc. nước rơi vỡ dưới đất, sau đó chỉ vào Tô Tử Ninh: “Trong lúc cô không ở đây, thư ký của cô tiếp đón tôi như thế đấy? Ha, cách tiếp khách của cách người đúng là khiến người ta mở mang tầm mắt”.

Hạ Phương nhìn thoáng qua Tô Tử Ninh, thấy nét mặt uất ức và sợ sệt của cô ấy, còn há miệng muốn giải thích.

Hạ Phương giơ tay ngăn cản Tô Tử Ninh, cô nhìn về phía Lệ Minh Nhã: “Xin lỗi cô Lệ, trợ lý của tôi không hiểu chuyện, tôi thay cô ấy xin lỗi cô, nếu có gì đắc tội thì mong cô bỏ qua. Đương nhiên cô Lệ là một người rộng lượng, chắc chắn sẽ không so đo với một trợ lý đúng không?”

“Quần áo của cô bị bẩn rồi, vừa khéo tôi có một bộ đồ chưa mặc bao giờ trong phòng nghỉ, không bằng cô đi thay quần áo trước rồi chúng ta xem bản thiết kế nhé?”

Hạ Phương nói xong thì bảo Tô Tử Ninh lấy chổi đến quét dọn sàn nhà, còn mình thì mở cửa phòng nghỉ, nói với Lệ Minh Nhã: “Mời cô Lệ?”

Lệ Minh Nhã hừ lạnh, nhìn Hạ Phương với vẻ giễu cợt: “Nếu tôi cứ phải so đo với cô ta thì sao?”

“Không biết cô Lệ muốn so đo thế nào?”, nét mặt Hạ Phương vô cùng hờ hững, ngay cả giọng điệu cũng không chút dao động.

Điều này khiến sắc mặt Lệ Minh Nhã càng khó coi hơn.

Nhưng nhớ mục đích mình đến đây hôm nay, cô ta lại kìm nén nỗi tức giận trong nội tâm, cười kh: “Ha, nếu cô đã nói không so đo thì thôi vậy. Dù sao đánh chó cũng phải nể mặt chủ, người làm chủ là cô đã xin lỗi thay cô ta, tôi cũng lười so đo”.

Nhưng câu nói này lại khiến Hạ Phương đứng trước cửa hơi khựng lại, sau đó lúc Lệ Minh Nhã nghênh ngang đi vào phòng, cô chợt đóng cửa phòng lại.

Một tiếng “ầm” vang lên, Lệ Minh Nhã đang ngẩng đầu ưỡn ngực như một con gà chọi cứ thế đập thẳng lên cửa, mũi cũng bị đụng lệch, có chút máu mũi chảy ra.

Cô ta sa sâm mặt túm lấy cổ áo Hạ Phương, một tay. khác giơ cao muốn đánh vào mặt cô, đồng thời còn quát lên với cô: “Mẹ kiếp Hạ Phương, cô dám gài tôi? Chán sống rồi à?”

“Lệ Minh Nhã..., tiếng quát của Tư Thành vang lên.

“Đây là mua bán nghiêm túc với Hạ Phương mà cô nói à?”, Tư Thành sải bước tiến lên.

Bàn tay đang đánh xuống của Lệ Minh Nhã chỉ có thể dừng lại, cô ta trợn to mắt nhìn Hạ Phương, sau đó quay đầu tức giận quát lên với Tư Thành: “Là cô ta hại em trước!”

Tư Thành kéo Hạ Phương ra khỏi tay Lệ Minh Nhã, ôm lấy cô vào lòng, bóng dáng cao lớn đứng đối diện Lệ Minh Nhã, khiến Lệ Minh Nhã vốn kiêu căng và ngông. cuồng bỗng khiêm tốn hơn nhiều.

Cô ta uất ức trợn to mắt, nói với Tư Thành: “Những gì em nói là sự thật, anh không tin em sao?”

Tư Thành lạnh lùng nhìn Lệ Minh Nhã, đôi mắt phượng hẹp dại không có chút cảm xúc, giọng nói cũng lạnh như băng: “Tôi chỉ tin những gì tôi thấy, tôi chỉ mới đi đỗ xe một lát thôi mà cô đã suýt đánh vợ tôi, nếu tôi không tới, có phải cô muốn ăn tươi nuốt sống cô ấy luôn không?”

“Tư Thành, rốt cuộc anh có trái tim không vậy? Người bị bắt nạt là em, anh không thấy Hạ Phương đánh em chảy máu mũi luôn sau?”

Lệ Minh Nhã vừa nói xong, máu mũi cũng rất phối hợp chảy xuống từ mũi cô ta, cô ta nhất thời càng uất ức. hơn, đôi mắt trước giờ kiêu ngạo cũng tràn đầy nước mắt.

“Anh, em không cố ý..”, Hạ Phương ngẩng đầu tỏ vẻ vô tội, hơi tựa vào lòng Tư Thành, dáng vẻ ngước đầu giương mắt khiến trái tim Tư Thành cũng thấy ngứa ngáy.

“Lúc em định buông cửa ra thì cúc áo vô tình mắc vào tay cầm..”, giọng nói của Hạ Phương vô cùng mềm mại, mang theo chút nũng nịu.

Tư Thành trước giờ phải trái rõ ràng hoàn toàn quên cả đúng sai.

Anh cau mày nói: “Cô ấy đã nói không phải cố ý rồi, nếu cô thấy khó chịu, tôi sẽ lập tức cho người đưa cô đến bệnh viện, tất cả tiền thuốc cứ tính cho tôi”.

Hạ Phương chưa từng nghĩ mình sẽ có lúc thảo mai như thế, nhưng cảm giác này cũng khá là vui...

Đặc biệt là dáng vẻ Tư Thành trở thành hôn quân vì cô, trong lòng cô có cảm giác ngọt ngào lan tràn.

“Tư Thành..", Lệ Minh Nhã nhìn Tư Thành với vẻ khó tin, tay siết chặt lại, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy.

“Vì cô ta mà anh không thể phân biệt cả phải trái hay tốt xấu luôn sao?”

Trong mắt Tư Thành lộ vẻ cợt: “Nếu cô biết thì cô nói tôi nghe xem, cái gì là phải trái, cái gì là tốt xấu?”

Lệ Minh Nhã giận đến mức cơ thể run rẩy, không nói nên lời.

Đúng thế, từ nhỏ cô ta lớn lên trong bang phái, từ nhỏ đã là một cô gái lưu manh được chiều hư, muốn gì thì sẽ cướp cái đó, bất chấp thủ đoạn.

Những năm qua, cô ta hung hăng quen rồi, đã quên phải trái và tốt xấu từ lâu, có tư cách gì ầm ï với Tư Thành ở đây chứ?

Tư Thành biết quá khứ của cô ta, nên luôn có thể nói đúng tim đen, khiến cô ta không biết cãi thế nào.

Cô ta lau đi máu trên mũi, cắn răng trợn mắt nhìn Hạ Phương: “Tôi muốn nhìn thấy bản thiết kế của tôi trong vòng năm phút”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.