Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 279: Vạch lá tìm sâu



Ngoài miệng Lệ Minh Nhã nói muốn năm phút sau phải xem bản thiết kế.

Nhưng đợi cô ta sửa sang lại xong trở về phòng làm việc của Hạ Phương một lần nữa đã là hơn mười phút sau.

Hạ Phương cười nói xin lỗi Lệ Minh Nhã, còn ân cần hỏi han.

Sắc mặt Lệ Minh Nhã càng khó coi hơn, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Hạ Phương.

Đương nhiên là cô ta biết Hạ Phương cố ý rồi.

Rõ ràng vì Tư Thành ở đây nên ra vẻ tốt lành, chỉ có Tư Thành bị mù mới thích người phụ nữ dối trá này thôi.

Hạ Phương không quan tâm đến ánh mắt giết người của Lệ Minh Nhã, dẫn cô ta đến phòng hợp, mở bản thiết kế đã chuẩn bị xong từ trước ra.

“Không phải cô Lệ nói muốn xem bản thiết kế sao? Tôi đã chuẩn bị xong rồi, cô có gì thắc mắc có thể nói ra bất cứ lúc nào, có muốn sửa chữa thì cũng có thể nói với ôi đảm bảo sẽ sửa đổi xong với tốc độ nhanh nhất, mười ba ngày sau giao cho cô một thành phẩm hài lòng”.

Thấy dáng vẻ như rất lễ phép của Hạ Phương, Lệ Minh Nhã càng thấy đáng ghét không nói nên lời.

Cô ta biết Hạ Phương cố ý khiến mình khó chịu!

Nhưng cô ta lại không thể làm gì Hạ Phương, chỉ có thể lạnh lùng ngồi xuống ghế, cất giọng sắc bén: “Được, vậy thì bắt đầu thôi”.

Hạ Phương bấm nhẹ bút chuyển slide trong tay, ảnh bìa trên màn hình lớn thay đổi, xuất hiện lễ phục Hạ Phương thiết kế cho Lệ Minh Nhã.

Bản thảo đầu tiên của lễ phục được Hạ Phương dùng bút vẽ trên sổ ký hoạ.

Còn bản cho Lệ Minh Nhã xem lúc này là dùng bút vẽ trên máy tính.

Không chỉ đường cong rõ ràng trôi chảy mà màu sắc còn tươi sáng, tựa như ảnh của một bộ lễ phục thật sự.

Chỉ vừa nhìn, Lệ Minh Nhã đã bị hình ảnh trước mắt hấp dẫn.

Trước đó, cô ta đã từng xem bản thiết kế của Hạ Phương.

Cô ta xem trên tập tranh, kiểu gì cũng có, mỗi một thiết kế đều mới mẻ và độc đáo.

Nhưng không có thiết kế nào có thể sánh bằng thiết kế trước mắt.

Lễ phục có màu đỏ thẫm, đẹp và nổi bật, tựa như đo lường thiết kế theo vóc dáng cô ta, không, là thiết kế theo mong muốn của cô ta, giống như khắc ra từ trong đầu cô ta vậy, hoàn toàn phù hợp với những gì cô ta muốn, thậm chí là còn hoàn mỹ hơn.

Trong đầu Lệ Minh Nhã chỉ có bốn chữ: Lễ phục trong mơ...

Mọi cô gái đều thích cái đẹp, không có cô gái nào có thể chống lại sức hấp dẫn của lễ phục.

Lệ Minh Nhã cũng thế.

Cô ta cũng thường hay tưởng tượng dáng vẻ của mình khi mặc váy cưới, tưởng tượng ra hình ảnh đẹp. nhất của mình.

Dù thứ trước mặt cô ta bây giờ không phải áo cưới, nhưng lại thoả mãn tất cả sự chờ mong của cô ta với áo cưới.

Cô ta thích màu đỏ, thường mặc áo đỏ quần đen hoặc là váy đỏ.

Trong giới, mọi người đều gọi cô ta là quả ớt nhỏ.

Không chỉ vì tính cách đanh đá mà còn vì cô ta thích mặc đồ đỏ.

Lệ Minh Nhã cũng xem màu đỏ như màu phong thuỷ của mình, bình thường rất ít khi mặc quần áo màu khác.

Nhưng lễ phục Hạ Phương thiết kế không phải màu đỏ thãm, hơi khác những bộ đồ đỏ thãm mà cô ta mặc thường ngày.

Lễ phục có màu đỏ nhạt, phần lót trong làm bằng chất liệu tơ lụa, bên ngoài dùng lụa mỏng, mấy tầng lụa mỏng chồng lên nhau, nhìn thì thấy là màu đỏ tươi, nhưng nếu xoè váy ra thì sẽ mang chút màu hồng.

Không quá tục, cũng không ngây thơ, hơn nữa Hạ Phương còn thiết kế nếp gấp trên tà váy và khảm kim cương sáng lấp lánh, sự mới mẻ độc đáo khiến mắt người ta sáng lên.

Dù có không thích Hạ Phương đến mấy, Lệ Minh Nhã cũng phải thừa nhận Hạ Phương có thể ngồi lên ghế nhà thiết trưởng là do có năng lực.

Lệ Minh Nhã có rất nhiều bạn, mỗi lần dự tiệc đều sẽ mặc lễ phục thiết kế cao cấp đến tham dự.

Rất nhiều thiết kế đều có giá trị không rẻ, mấy triệu cũng không phải số ít.

Nhưng cô ta chưa từng thấy có lễ phục nào khiến người ta phải kinh ngạc như thiết kế này của Hạ Phương.

Dù lễ phục này của cô ta không phải mấy chục triệu, mà là hai trăm triệu...

Nghĩ đến đây, Lệ Minh Nhã bỗng dưng cảm thấy đau lòng.

Có phải cô ta tự đào cho mình một cái hố to rồi không?

Cô ta vốn đoán Hạ Phương không thể thiết kế ra tác phẩm mà mình thích, dù có thích, cô ta cũng sẽ nghĩ cách làm khó đối phương, để Hạ Phương không hoàn thành đơn hàng này.

Tóm lại dù Hạ Phương có thiết kế lễ phục hoàn mỹ đến thế nào, cô ta vẫn sẽ có cách khiến Hạ Phương không thể hoàn thành.

Cho nên lúc trước khi ra cái giá này, dù cô ta từng do dự, nhưng cũng chắc chản lễ phục không thể hoàn thành thuận lợi.

Mãi đến lúc này, nhìn thấy bộ lễ phục xinh đẹp đến mức không nói nên lời này, cô ta mới biết mình đã suy nghĩ quá đơn giản.

Hạ Phương này lợi hại hơn trong tưởng tượng của cô †a quá nhiều.

Trên trán Lệ Minh Nhã nhất thời có mồ hôi đổ xuống.

Gô ta cắn môi nhìn chằm chằm màn hình lớn, tâm trạng mãi không thể bình tĩnh được.

“Cô Lệ có hài lòng với lễ phục này không?”, khoảng năm phút sau, Hạ Phương mới nhẹ nhàng lên tiếng.

Nghe thấy giọng nói của Hạ Phương, Lệ Minh Nhã lấy lại tinh thần hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén tâm trạng kích động của mình, không để bản thân nhìn vào. màn hình với cặp mắt nóng bỏng nữa.

Nhưng cô ta vẫn không thể khống chế, cứ nhìn về phía đó mãi.

“Cũng không tệ, gần như đã thiết kế đúng với yêu cầu của tôi. Nhưng mà... nếu tôi nhớ không lầm thì yêu cầu của tôi là làm bằng tơ lụa, sẽ trông mềm mại hơn, nhưng phần lót váy này của cô trông có vẻ là tơ tằm, nhưng bên ngoài lại là vải mỏng.

Đây là sai sót Lệ Minh Nhã cố gắng tìm ra khi nhìn xuống đơn hàng trên tay, dù không tính là vấn đề lớn, nhưng cũng đủ để làm khó Hạ Phương, cô ta muốn xem Hạ Phương sẽ nói thế nào.

Ai ngờ Hạ Phương lại bấm vào bút chuyển slide, một bức ảnh khác lập tức xuất hiện.

Lệ Minh Nhã không khỏi trợn mắt nhìn Hạ Phương. Người phụ nữ này là cố ý!

Đúng thế, tấm ảnh tứ hai chỉ thiết kế bằng chất liệu †ơ tằm đúng với yêu cầu của Lệ Minh Nhã.

Dù trông có vẻ mềm mại và dịu dàng hơn, cho người †a một cảm giác đoan trang và tao nhã.

Nhưng sau khi xem thiết kế kết hợp trước đó, thiết kế này trông có vẻ rất quê mùa và khô khan, không có chút cảm giác mới mẻ và thiết kế nào, thậm chí còn rất tầm thường.

Hạ Phương mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên tôi vẫn còn nhớ yêu cầu của cô Lệ, lúc đầu tôi cũng dựa theo yêu cầu của cô để thiết kế, nhưng có cảm giác như thế hơi thiếu sức sống, nếu kết hợp với vải mỏng thì lại khác. Là một nhà thiết kế, tôi không chỉ phải thiết kế một tác phẩm hoàn toàn phù hợp với khách hàng mà còn phải có phong cách riêng, có thể khiến khách hàng mặc vào sẽ thay đổi hoàn toàn, người người kinh ngạc. Chỉ không biết cô Lệ thích kiểu nào hơn?”

Dù Hạ Phương không nói, Lệ Minh Nhã cũng có thể nhìn ra tốt xấu của hai thiết kế.

Nhưng cô ta vẫn không quên mình đến đây gây chuyện, sau có thể dễ dàng bị một bản thiết kế chỉnh phục được?

“Thiết kế đầu tiên đúng là đẹp hơn, nhưng yêu cầu của tôi là màu đỏ thẫm, huống hồ những kim cương khảm lên kia trông không có chút trật tự nào, còn nữa...”

Lệ Minh Nhã kinh ngạc một lúc sau đó bắt đầu soi mới, cứ thế tìm ra được mười mấy vấn đề, nói mãi không ngừng.

Cuối cùng cô ta lạnh lùng nhìn Hạ Phương: “Thiết kế trưởng Hạ, tôi không hiểu về thiết kế, hy vọng cô có thể giải thích cho tôi”.

Không phải Hạ Phương cần tham gia buổi tiệc toàn cầu gì đó à?

Bây giờ đã là bảy giờ rồi.

Trong mắt Lệ Minh Nhã lộ vẻ khinh thường, dù không tìm ra khuyết điểm của Hạ Phương, cô ta cũng phải làm mất thời gian của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.