Hạ Phương vốn muốn cho hai tên đàn ông đáng ghét kia gian díu với nhau, quay lại video uy hiếp, sau này chắc chắn hai tên này sẽ ngoan ngoãn.
Nhưng cô không ngờ là đêm hôm đó, sau khi thuốc phát tác, Hạ Lâm Dịch lại trai gái đều ăn, ngủ luôn với Lục Trí Vân.
"Hai kẻ này kinh quá đi!"
Nhìn hình ảnh trong video, Lucy Mộ Dung trợn tròn mắt.
Hạ Phương vô cùng xấu hổ, vội tắt video đi, lưu đoạn đầu video rồi lập tức xóa đoạn video giám sát, sau đó đưa Lucy Mộ Dung rời khỏi quán bar.
"Má ơi, vở kịch hôm nay tuyệt quá đi! Chỉ cần nghĩ đến cảnh hai tên kia đang đại chiến ba trăm hiệp ở bên trong, mình lại vô cùng kích động, ha ha ha...", Vừa rời đi, Lucy Mộ Dung còn không thôi kích động.
"Mình chỉ nghĩ cậu tìm cho anh ta một người phụ nữ nặng trăm cân đã là rất ngoan độc rồi, không ngờ cục cưng cậu lại còn ác hơn, ha ha ha... Quả nhiên, đồng tính mới là tình yêu đích thực, yêu phụ nữ chỉ là bất đắc dĩ..."
Vừa nói, hai người đi tới cửa thang máy, cửa vừa mở ra, hai người ngẩng đầu, thấy Tư Thành và Sở Lâm Xuyên đang ở bên trong.
ÁI
Lucy Mộ Dung còn chưa nói xong, nên lời cứ mắc lại như vậy.
Họ, bọn họ, sao họ lại ở đây... Không phải, vừa rồi họ đã nghe được bao nhiêu? Đã hơn mười một giờ đêm rồi.
Sở Lâm Xuyên uống say, Tư Thành đang bực bội đỡ anh ấy vào quán bar.
kết quả vừa ra khỏi thang máy lại gặp Hạ Phương và Lucy Mộ Dung, đáng sợ hơn là, anh còn nghe được gì đó?
Đồng tính mới là tình yêu đích thực? 'Tư Thành không ngừng liếc qua Hạ Phương và Lucy Mộ Dung, lại nghĩ tới mình đang đỡ Sở Lâm Xuyên thì gần như vô thức buông lỏng tay.
"Ối...", Sở Lâm Xuyên đột nhiên bị đẩy ra, cơ thể lảo đảo đụng vào vách tường.
Anh ấy vội đỡ tường mới không bị ngã xuống.
Anh ấy đã uống say, hơi bất mãn trách: "Anh, anh hai, anh thô lỗ thế làm gì?"
Lời này khiến Tư Thành nhíu mày càng sâu hơn, đôi mắt quyến rũ liếc Sở Lâm Xuyên đầy ghét bỏ, nói với Hạ Phương: "Ông chủ của em kém quá, uống chút rượu đã không biết mình là ai rồi".
Hạ Phương sờ mũi, cười nói: "Không biết uống rượu cũng không sao, năng lực làm việc tốt là được, nếu không sớm muộn em cũng xử anh ấy".
Nghe vậy, Sở Lâm Xuyên lập tức tỉnh táo hơn vài phần, kích động ngẩng đầu lên nhìn Hạ Phương, ngọng nghịu nói: 'Phương.. sếp Phương, cô, tôi, tối nay không, không trách tôi được, là, là anh hai chuốc rượu tôi. Tôi, tôi bình thường không uống nhiều như vậy đâu. Cô yên tâm, tôi tuyệt, tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc".
Hạ Phương khóe miệng cứng đờ: "Vậy thì tốt, đi nghỉ ngơi đi, sắp tổ chức họp báo ra mắt sản phẩm mới rồi, đừng gây chuyện đó'.
"Sếp Phương yên tâm đi, tôi, tôi nhất định sẽ hoàn thành tốt, tốt công việc". Nói xong, anh ta khoác tay lên vai Lucy Mộ Dung: "Đúng không, cô bé, đi thôi, anh hai và, và chị dâu không rảnh đâu, cô đỡ tôi đi nghỉ ngơi đi".
Lucy Mộ Dung đẩy mạnh Sở Lâm Xuyên ra, nhưng không ngờ tên này sau khi uống rươu vào sức lực lại lớn như vậy, cô đẩy mãi vẫn không thoát ra được, không vui nói: "Sở Lâm Xuyên, anh làm gì vậy? Buông tay!".
Truyện Truyện Teen"Đừng nói lời vô nghĩa nữa, bảo cô đỡ tôi đi nghỉ ngơi thì ngoan ngoãn đỡ đi. Hôm nay tâm trạng gia tốt, bằng không cô cho rằng cô có thể có vinh hạnh đưa gia về phòng sao?" Nói xong, Sở Lâm Xuyên ôm chặt bả vai Lucy Mộ Dung, trọng lượng nửa người đều đè lên người cô, sống chết không chịu buông tay, ép cô đi về phía trước.
Lucy không đẩy Sở Lâm Xuyên ra được thì hơi nóng nảy, hét lớn: "Sở Lâm Xuyên, anh tên biến thái này buông tôi ra, còn táy máy tay chân nữa tôi sẽ kiện anh tội sàm sỡ.
"Ngoan nào, tôi chỉ sàm sỡ mình cô thôi, đừng kêu lớn như vậy, chúng ta cũng, cũng đâu phải lần đầu tiên...", Sở Lâm Xuyên vừa nói còn cười rất đê tiện.
Giờ phút này, Lucy Mộ Dung thật sự chỉ muốn vứt luôn người này xuống đất, sau đó hung hăng đạp cho. mấy phát.
Không làm sao hất được anh ta ra, cô lại đổi ý, nheo. mắt lại, cười âm u: "Nói cũng phải, hôm nay hiếm khi mới có vinh hạnh được phục vụ sếp Xuyên, anh vịn chắc. nhé".
Hạ Phương nghe vậy thì hơi nhíu mày, lúc này vốn còn muốn đi giải cứu Lucy Mộ Dung lại không biết phải ra tay thế nào.
Bỗng bàn tay bị nắm lấy, Hạ Phương ngẩng lên, đối mặt với đôi mắt đào hoa lấp lánh ý cười của Tư Thành.
Anh cười nói: "Kệ họ đi, bà xã ơi, chúng ta về nhà nhé?"
Hạ Phương khẽ gật đầu, yên tĩnh theo Tư Thành vào thang máy.
Tư Thành cho là Hạ Phương sẽ hỏi gì đó, nhưng mà lại không hề.
Đến khi về nhà, hai người tắm xong, cô vẫn không hề hỏi đến một lời.
Chẳng lẽ thật sự như Sở Lâm Xuyên nói, vì khi giúp cô anh không hề để cô biết, nên cô cho là mình không
làm gì cho cô nên mới không coi mình ra gì?
Bởi vì không có ích với cô, nên cô cũng lười chú ý đến mình?
Trong lòng anh bỗng hơi khó chịu.
Tư Thành tắm xong, không thấy Hạ Phương ở trong phòng thì đi vào phòng sách.
Thấy Hạ Phương đang chống tay đứng trước máy tính, sau đó đôi tay nhanh chóng thao tác gì đó, thậm chí không còn không phát hiện mình đi vào.
Sắc mặt Tư Thành lại càng khó coi.
Anh hơi nóng nảy bước đến, ôm lấy Hạ Phương từ phía sau: "Vợ à, hôm nay đi ngủ sớm nhé?”
Hạ Phương nghiêng đầu, nhìn vào đôi mắt đã hơi nóng bỏng của Tư Thành, hơi nhíu mày: "Sao vậy?”
Ánh nhìn của Tư Thành càng sâu hơn, anh nhìn vào đôi mắt vẫn lạnh nhạt trong trẻo của Hạ Phương thì chợt hơi tức giận.
Rốt cuộc cô có trái tim không đây, hay là không quan tâm?
Tại sao cho dù ở bên mình, cô cũng rất ít khi biểu lộ cảm xúc, như là bất cứ chuyện gì cũng không thể khiến lòng cô dậy sóng vậy.
Điều này khiến Tư Thành bỗng thấy thất bại.
Mà cảm giác thất bại này lại càng kích thích sự điên cuồng đang đè nén trong lòng anh.
Anh gập màn hình máy tính của Hạ Phương lại, giữ lấy đầu cô, không để cô quay mặt đi, sau đó hung hăng chặn miệng cô lại, trao cho cô một nụ hôn kiểu Pháp nóng bỏng điên cuồng.
Hạ Phương bỗng thấy khó hít thở, Tư Thành điên cưồng lấn tới, khiến cô không suy nghĩ được gì nữa.
Thôi, công việc hình như cũng không quan trọng như vậy...
Ngày mai làm cũng được... Hương thơm thoang thoảng trên người Tư Thành
khiến Hạ Phương hơi sợ hãi, không nhịn được ngẩng đầu lên, đón lấy nụ hôn nóng bỏng của anh.
Ừm, hương vị của người đàn ông này vẫn tuyệt như Trước.
Thân thiết với anh, thú vị hơn làm việc nhiều...
Cũng không biết là bởi vì uống rượu hay là tâm trạng không tốt, nụ hôn của Tư Thành vô cùng mạnh bạo, như. là muốn nuốt cô vào bụng vậy, khác hẳn vẻ dịu dàng ngày trước, mãnh mẽ khiến cô như sắp không thở nổi.
"Tư Thành...", Hạ Phương bị Tư Thành giữ lấy đầu, hơi khó chịu nỉ non, muốn anh thả lỏng tay, thay đổi tư thế.
Nhưng cô giãy giụa lại khiến Tư Thành vốn đang thiếu cảm giác an toàn lại càng bất an.
Anh như là sợ cô không muốn nên sắp trốn tránh mình, anh không những không buông lỏng tay, mà còn càng hôn nhiệt tình hơn.
Chút tỉnh táo còn sót lại của Hạ Phương cũng bị nụ hôn nóng bỏng, và bàn tay nhiệt tình cướp đoạt của anh từ từ tiều tán.
Cho đến khi khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Phương ửng đỏ lên.