Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 301: Nơi lần ranh nguy hiểm



Mặt Hạ Phương đỏ bừng như trái cà chua.

Hai tay cô đặt sau lưng, thoạt nhìn như đang tựa cả người vào Tư Thành, chỉ cần anh buông tay ra là sẽ ngã xuống.

"Mẹ... còn ở phòng bên...", những giọt mồ hôi trán như mưa rơi xuống bàn làm việc, ánh mắt Hạ Phương đã trở nên mơ màng nhưng vẫn giữ được ý thức: “Đừng làm phiền mẹ”.

Trong mắt Tư Thành, cô để lộ da thịt trắng trẻo, tóc dài tán loạn, gương mặt khẽ nghiêng cùng đôi môi đỏ thắm càng thêm phần quyến rũ.

Khiến tâm hồn anh như bị điện giật, trái tim như con thú gầm rú lồng lộn, suýt nữa không thể kiểm soát được hành động.

Mà chỉ muốn tuân theo bản năng.

Một hồi sau, anh đỡ cô đứng dậy, đưa tay đẩy nhẹ cằm cô lên. Gương mặt điển trai cũng đã mồ hôi đầm đìa, chỉ có đôi mắt cuồn cuộn vẻ hoang dại đầy cuốn hút. em làm?”, Tư Thành vừa nói vừa dùng hai tay ôm trọn lấy eo Hạ Phương, vươn chân ngoắc chiếc ghế phía sau lại rồi kéo cô ngồi xuống cùng.

Hạ Phương vừa khẽ thở dốc vừa xoay người ôm lấy cổ anh, mỉm cười như nàng yêu tinh: “Chưa gì mà anh Thành đây đã hết sức rồi à?"

Bàn tay cô lướt xuống, đôi mày nhướng lên: “Thế thì không ổn rồi...”

Tư Thành nhìn đôi môi nhoẻn lên kia, khẽ cười: “Hơi mệt thôi, nên mới cần cục cưng san sẻ giúp anh”.

Có quỷ mới tin anh ái Rõ ràng muốn ngồi không chỉ tay năm ngón, đúng

hơn là muốn nhìn cô phát cuồng vì anh đây mà.

Nếu là trước kia, Hạ Phương có thể sẽ còn xoắn xuýt ngại ngùng mà không dám.

Nhưng hôm nay...

Sự liều lĩnh và táo bạo cùng vẻ yêu nghiệt của anh đã kích thích Hạ Phương, cuối cùng đào lên được góc khuất điên rồ trong nội tâm cô.

Cô cúi người kề sát vào anh: “Muốn em san sẻ thì phải biết nghe lời, phối hợp với em”.

Mặt Tư Thành thoáng qua vẻ mừng rỡ, nhưng vẫn nhếch mày khiêu khích: “Chỉ cần chinh phục được anh, tất cả đều do cục cưng định đoạt”.

Những lời này một lần nữa châm lửa trong đáy lòng Hạ Phương, khiến cô tự nhủ anh đang xem thường mình đây sao?

Hay chỉ có đàn ông là không biết mệt, còn phụ nữ thì có thể?

Đã vậy thì cô sẽ cho anh thấy, cô có thể làm đến mức nào.

Nếu nói trên phương diện này đàn ông trời sanh đã biết.

Vậy thì phụ nữ...

Sẽ học bằng cảm giác và bản năng, sờ đông vuốt tây, tìm tòi nghiên cứu, trong mỗi cử chỉ đều mang theo tò mò và khao khát, bồi hồi thăm dò nơi lằn ranh nguy hiểm.

'Từ ngày quen nhau đến nay, Hạ Phương vẫn khá ngại trong chuyện ấy nên Tư Thành vẫn luôn không dám tiến thêm một bước với cô.

Lần kia nếu không phải cả hai đều có men say, Hạ Phương lại không từ chối mà còn chủ động trêu chọc, thì chắc Tư Thành cũng không dám ra tay vì ngại sẽ làm cô SỢ.

Phải vất vả lắm mới có cơ hội chung chăn chung gối, lỡ làm người ta chạy mất thì biết đi đâu tìm bây giờ?

Đến hôm nay, anh mới nhận ra mình sai rồi.

Một khi cô nàng này nắm quyền chủ động thì cánh đàn ông chả là cái đỉnh gì cả.

Như ngay giờ phút này, Hạ Phương hóa thân thành nữ yêu tinh hành hạ anh đến lằn ranh của điên cuồng và tan vỡ.

Khớp hàm Tư Thành nghiến chặt, mặt đỏ như lò bễ, trán nổi gân xanh vì phải nín nhịn, cả người như tắm suối nước nóng, hai tay siết chặt thành nắm đấm, hơi thở dồn dập mà nóng rẫy, mắt như long lên, chỉ còn cách một đường chỉ nữa là sẽ nuốt trọn Hạ Phương.

Cô ngẩng đầu lên từ lồng ngực anh, ánh mắt ngập nước mà ranh mãnh như yêu tỉnh.

Anh ôm choàng lấy cô.

Văn phòng ngập tràn sắc xuân.

Về phòng tắm rửa xong, Hạ Phương xụi lơ nằm nhoài ra giường, cứ ngỡ đã kết thúc rồi thì lại bị lông ngực dày rộng của ai đó áp vào lưng.

Cánh tay rắn chắc kéo một cái, cô đã nằm gọn lỏn bên dưới Tư Thành.

Hạ Phương: “Anh Thành à, cục cưng nhà anh mệt rồi”.

"Không sao, anh Thành của cục cưng còn khỏe”. Hạ Phương:???

Là không muón cho tui ngủ đúng không?

Tư Thành dùng hành động thực tế để chứng minh cho Hạ Phương thấy, dám vuốt râu cọp lại không cho cọp liếm thì phải chịu hậu quả là bị ăn sạch đến tận xương tủy, không chừa một mảnh.

Hôm sau là ngày tổ chức buổi họp báo công bố sản phẩm mới của LM.

Đồng thời cũng tuyên bố sự hợp tác giữa tổng thiết kế Phương Hạ của LM và Can.

Rốt cuộc đến tận bốn, năm giờ sáng Hạ Phương mới thiếp đi vì quá mệt.

Họp báo diễn tập lúc mười giờ sáng, chính thức bắt đầu vào hai giờ chiều.

Mà Hạ Phương ngủ thẳng cẳng đến một giờ, khi tỉnh lại thì điện thoại đã nổ tung.

Cô vừa gãi đầu vừa mắng Tư Thành là quân trắc nết.

Lại vội vàng vọt vào nhà vệ sinh, cố nhịn cho qua cơn ê ẩm mà rửa mặt chải đầu.

Chẳng qua khi cô đang chuẩn bị mặc vào "chiến bào" tuyệt đẹp đã chuẩn bị sẵn cho dịp này, nhằm thu hoạch những lời tán dương nồng nhiệt nhất hôm nay, thì lại phát

Trải khắp ngực cô là rậm rạp những dấu hôn tím bầm.

Trong khi "chiến bào' lại là lễ phục dạng yếm, làm sao mà che nổi...

"TƯ THÀNHI! ANH CỐ Ý ĐÚNG KHÔNG!", Hạ Phương rống lên.

Bộ lễ phục này là do Can thiết kế riêng cho cô, dành riêng cho sự kiện trọng đại này.

Không chỉ sở hữu thiết kế độc đáo mà cách phối màu kiểu thủy mặc cũng sang trọng vô cùng, khoác nó lên người không chỉ thể hiện được khí chất của Hạ Phương mà còn đại diện được cho phong cách của LM.

Can là người mới gia nhập nên sẽ không có tác phẩm góp mặt trong họp báo lần này.

Nhưng nếu Hạ Phương khoác bộ áo này tham dự trước ánh mắt đại chúng thì một là đang giúp Can làm truyền thông, hai là nhấn mạnh sự hợp tác giữa Can và LM - cho thấy sự gia nhập của anh ta là mảnh ghép hoàn hảo cho con đường tương lai của LM.

"Anh đâu biết em định mặc bộ này", Tư Thành đi vào phòng với một chén canh trong tay, thấy Hạ Phương đang ướm bộ lễ phục lên người, để lộ vóc dáng thon thả và những đường cong duyên dáng.

Thiết kế trước ngắn sau dài cùng họa tiết vẩy mực sơn thủy khiến người vốn đã mang khí chất trong trẻo thoát trần như Hạ Phương càng giống như tiên nữ bước ra từ tranh vẽ.

Đồng tử Tư Thành co lại, những ngón tay siết quanh vành chén, thầm nhủ tối hôm qua quả nhiên đã làm ra lựa chọn đúng đắn.

Anh vừa trở về nhà đã thấy bộ lễ hục treo ở đó, lập tức đoán được Hạ Phương muốn mặc nó nên đã cố tình để lại dấu vết trên cô.

Gái váy lộ da lộ thịt lại còn tôn dáng chân dài thế này thì mặc ở nhà cho anh ngảm là được rồi.

Mấy thằng khác không xứng được nhìn thấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.