Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 318: Bọn họ cần thời gian



An Nina nằm mơ cũng không ngờ rằng nhà giám định nội bộ Amphile cô ta mời tới cũng bảo bộ thứ hai không có vấn đề gì.

Lúc liên lạc với họ, cô ta rõ ràng đã báo trước là cho dù có thế nào đi nữa cũng phải kiên quyết tìm ra cho được vấn đề ở bộ thứ hai, còn hậu quả sẽ do An Nina cô ta gánh chịu.

Nhưng khi nghe người kia tuyên bố tất cả sản phẩm ở đây đều là hàng thật một cách chắc chắn, An Nina như. muốn tan vỡ.

Không, không thể nào!

Lễ nào Hạ Phương đã mua chuộc hết người trong công ty bọn họ?

Hy vọng cuối cùng chỉ có thể gửi gắm vào người Lục Trí Vân mời tới.

Lục Trí Vân cũng là rất người khôn ngoan, người anh ta mời tới là một giáo sư chuyên ngành đá quý của đại học Giang Lâm.

Vị giáo sư này từng được nhận ân huệ của bố Lục, vì vậy mấy năm qua đều dốc lòng làm việc phục vụ cho bố. Lục.

Bây giờ tuy bố Lục đang gặp vận xui bị cảnh sát sờ gáy, nhưng vị giáo sư này là người chính trực, không vì thế mà vứt bỏ quan hệ với nhà họ Lục, mà lại nghĩ trăm phương nghìn kế để giúp bố Lục câu thông quan hệ, ra sức giảm bớt mức án phạt.

Lúc Lục Trí Vân với người đến đã nói rõ, nên sau khi lên sân khấu, ông cụ nghiên cứu một phen rồi cầm lấy bộ trang sức thứ hai lên, quan sát rất nhiều lần và vô cùng chăm chú.

Ông ta nghiên cứu rất kĩ càng, dí sát kính mắt chuyên ngành vào như muốn nhìn thủng luôn món trang sức này.

An Nina và Lục Trí Vân đứng dưới đài nhìn động tác của ông cụ, trong lòng không khỏi thấy căng thẳng.

Dù sao ông cụ này cũng là hi vọng cuối cùng của bọn họ.

Chỉ cần ông cụ cứ nhất quyết bảo rằng sản phẩm có vấn đề thì LM cũng khó lòng phân bua được.

Nếu không thể phân bua ngay được thì sẽ phải tiếp tục dây dưa.

Vậy là bọn họ có thể tranh thủ thêm được thời gian. Đúng vậy, bọn họ cần thời gian.

Người Lục Trí Vân sắp xếp đã đi bắt mẹ của Hạ Phương.

Tuy hôm qua anh ta cũng đã xếp người đi bắt cóc, nhưng lại không thành, trái lại còn bị đánh trọng thương.

Lần này Lục Trí Vân đã rút kinh nghiệm, không sắp xếp mấy tên côn đồ cắc ké hoặc tay đấm bình thường, mà là... cảnh sát.

Lấy danh nghĩa cảnh sát dẫn người đi, lúc đang trên đường đi thì xảy ra vấn đề, cảnh sát không thể khống chế được.

Chỉ cần bắt được người Hạ Phương yêu thương nhất vào tay, còn sợ gì Hạ Phương sẽ không chịu giơ tay đầu hàng?

Khuôn mặt Lục Trí Vân nở nụ cười dữ tợn, trong lòng đã tính toán xong xuôi, nghĩ sau khi có được Hạ Phương thì phải trừng trị cô như thế nào mới hả được giận.

Anh ta xin thề, không khiến Hạ Phương sống không bằng chết, anh ta mang họ Hạ!

"Ông Hàn, bộ trang sức này có vấn đề à?", dưới sân khấu, Tư Thành cất tiếng hỏi với âm điệu lười biếng, khiến ông Hàn đang đấu tranh nội tâm cứng đờ cả người.

Ông ta quay đầu lại, khiếp sợ nhìn Tư Thành đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên, kinh ngạc một lúc lâu mới bước đến chào hỏi: "Anh, anh Tư..."

Tư Thành khế gật đầu, gương mặt điển trai lộ ra vẻ gian xảo: "Ở đây không ai là kẻ ngốc cả, ông Hàn chú ý ăn ngay nói thật".

Lúc tới đây, ông Hàn đã ôm tâm lý nặng nề, bởi vì ông ta biết Lục Trí Vân dặn dò ông như thế chắc chắn là có nguyên nhân, mà chuyện ông phải làm bây giờ sẽ vi phạm đến giới hạn đạo đức nhiều năm hành nghề của mình.

Nên khi đến đây ông ta không có tâm tư đâu đi chú ý xung quanh, lúc này nghe được giọng nói của Tư Thành mới phát hiện người ở đây đều là ông lớn trong nghề.

Thậm chí ông ta còn thấy được ở chỗ ngồi giám định là hai chuyên gia giám định bảo vật đẳng cấp thế giới.

Ông Hàn như hiểu ra được điều gì, hít sâu một hơi, lạnh lùng liếc nhìn Lục Trí Vân một cái, giọng nói lạnh tanh và kiên định: "Kết quả giám định của tôi là, tất cả đều là hàng thật, không món nào trộn lẫn kim loại không nên có".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.