Thế là, một nam một nữ, một đen một trắng cùng nhau đấu đá một trận kịch liệt trong kho hàng bỏ hoang rộng rãi này.
Người xung quanh thậm chí còn không nhìn rõ được bọn họ đánh nhau như thế nòa, chỉ cảm thấy hai bóng mờ đang không ngừng di chuyển, khiến tro bụi xung quanh bay mịt mù, làm người ngoài khó lòng hít thở, không ngừng ho khan.
Nhưng hai người đang đứng giữa tro bụi mịt mù kia lại như không bị ảnh hưởng, vẫn đang lao vào nhau đánh đấm.
"Bốp...", Hạ Phương ra đòn hiểm, hất văng đối phương xuống đất, khi định khống chế gã thì không ngờ đối phương lại phản ứng cực kì nhanh, chỉ chớp mắt đã đứng bật dậy, nhanh chóng tránh được đòn tấn công của Hạ Phương, còn nhân cơ hội quay lại phản kích một chiêu vào người Hạ Phương.
Hạ Phương chỉ luôn ra đòn tấn công chứ không hề phòng thủ, nên suýt nữa đã ăn trọn một cú đấm này.
Cũng may cô phản ứng nhanh, đúng lúc đưa tay lên chặn ngang lại đòn đánh của đối phương.
Hai người cùng kiếm chế lẫn nhau, nên bỗng dưng trận đấu phải dừng lại.
Bọn họ đang ở rất gần nhau, cô kiềm chế hai tay của gã, còn gã kia thì gọng kìm hai chân cô, không ai làm gì được ai.
Người đàn ông bỗng cong miệng cười: "Tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ”.
"ồ?", Hạ Phương nhíu mày, bỗng muốn làm khó gã nên hung hăng dùng sức đánh một cú vào mặt người đàn ông nọ.
Á...", gã bị đâu nên lùi về sau hai bước, ôm kín mũi mình, một lúc sau buông tay mới thấy mũi đã bị đánh đến mức chảy máu.
Gã giận quá hóa cười, lấy khăn tay ra lau máu mũi, đôi mắt âm trầm nhìn về phía Hạ Phương: "Không ngờ rằng đường đường là Thiết Diện mà lại lợi dụng thủ đoạn hèn nhát vô liêm sỉ khi không đánh lại người ta".
Hạ Phương mặt không biến sắc, chỉ nở nụ cười sai rồi, ban nấy người đánh anh không phải là Thiết Diện".
"Anh
Cô hơi hất cằm lên, trong đôi mắt long lanh ánh lên tia lạnh thấu xương: "Mà chỉ là một người phụ nữ".
Lúc này người đàn ông mới nhớ lại lời nói của mình, bỗng không nhịn được bật cười: "Ha ha ha, không ngờ đấy, Thiết Diện còn là một người phụ nữ so đo từng tí?"
"Thiết Diện là đại diện cho đội bảo vệ, còn phụ nữ là đại diện cho chính tôi, con người tôi đúng là rất so đo", Hạ Phương cười mỉa mai: "Còn nữa, ai bảo tôi không đánh lại anh?"
Dứt lời, cô lập tức xông lên lại, chẳng mấy chốc cả hai đã lao vào đánh nhau tiếp.
Hạ Phương ra tay rất dứt khoát rất mạnh mẽ, chiêu nào cũng chuẩn xác, nhưng chỉ dùng để khống chế đối thủ, không có đòn nào là muốn lấy mạng đối phương.
Người đàn ông kia ra tay cũng rất nhanh, nhưng độc ác hơn Hạ Phương nhìu, có thể nói là chiêu nào cũng nhắm thẳng vào chỗ hiểm của cô, chỉ cần bất cẩn một chút là có thể chịu đòn trí mạng, về chầu ông vải.
Hạ Phương nhìn các chiêu thức độc ác của người đàn ông, sắc mặt ngày càng lạnh lại.
'Thủ đoạn độc ác như vậy mà muốn đánh với người thường thì e là không có mấy ai chịu được.
Người có đầu óc và sức manh như vậy, không lạ gì có thể dễ dàng khống chế được đảo Rồng.
Cách đó không xa, người đang ngồi trên tầng thượng quan sát tình cảnh ở đây bỗng nhíu mày lại.
Nhất là khi tầm mắt của anh rơi vào cô gái mặc đồ. đen kia, đôi ngươi lập tức trở nên sắc bén.
Là ảo giác của anh à?
Tại sao cứ cảm thấy người phụ nữ này nhìn rất quen mắt?
Nhưng dù là vóc người hay là giọng nói của cô đều không giống, anh vẫn...
Dáng vẻ cô đánh nhau cũng bộ dạng hung hăng kia đều khiến anh cảm thấy quen thuộc.
Anh hơi siết tay lại, nhìn cô gái đang đánh nhau bất phân thất bại với đối thủ của mình, rơi vào trầm tư.