Thực lực của người đàn ông kia và Hạ Phương tương đương nhau, hai người đánh một hồi lâu cũng không phân được cao thấp.
Mà trong đám người ở ngoài, đã có kẻ sốt sắng nhìn hai người đang quần nhau kia rồi âm thầm lấy một cây kim châm màu xám ra, tìm đúng thời cơ phóng thẳng về phía Hạ Phương.
Gần như cùng lúc kẻ đó ra tay, Hạ Phương sầm mặt lại, liếc mắt nhìn về phía bên kia một cái.
Cũng đúng lúc này cô bị phân tâm, nên bị Túc đánh một quyền vào bả vai.
"Ầm...", nắm đấm nện thẳng vào xương, vang lên tiếng răng rắc.
Hạ Phương bị đau khẽ hô lên một tiếng, thân thể nhanh chóng ngã rầm xuống đất.
Nhưng cùng lúc ngã xuống, Hạ Phương lật bàn tay lại, một chiếc gương trang điểm nho nhỏ bắn ra từ bàn tay cô, đánh thẳng về phía cây kim châm ấy.
Chỉ nghe một tiếng keng, gương trang điểm đập vào. đầu kim khiến nó đổi chiều, bắn ngược trở về tên vừa phóng ám tiễn ra.
Tên kia tất nhiên không ngờ rằng Hạ Phương lại chơi chiêu như thế, chỉ biết cả kinh đứng yên một chỗ, mãi đến khi cây kim độc kia đâm thẳng vào lồng ngực thì gã mới hét lên một tiếng, ôm ngực rồi thống khố ngã xuống đất.
Mà sau khi gương hóa trang va phải kim châm xong vân chưa rơi xuống đất, mà mượn lực từ cú va đập đó bắn ngược về lại phía Túc.
Bởi vì thuộc hạ tự ý tập kích nên sắc mặt hiện tại của Túc rất khó coi, gã đang quét ánh mắt muốn giết người nhìn về tên thuộc hạ kia.
Đến khi kịp nhận ra có một chiếc gương nhỏ đang phóng về phía mình thì muốn tránh cũng đã không còn kịp nữa rồi.
Sắc mặt của gã trầm xuống, chỉ có thể hơi nghiêng người tránh ra, để chiếc gương kia chỉ đập lên cánh tay của mình, nhưng cũng đã đủ khiến toàn bộ tay gã tê rần lên một lúc lâu.
Gã biết chắc nếu bây giờ xắn tay áo lên thì trên đó sẽ có một vùng màu bầm màu đen sẫm.
Nếu không tự mình chứng kiến thì quả thật hắn không thể nào tin được một người phụ nữ lại có lực ném kinh người đến vậy.
Không đợi Túc nghĩ nhiều, tên thuộc hạ tự ý hành động kia đã bị kim châm của mình bắn ngược về, đang thống khổ ôm chặt ngực, bất lực lăn lộn trên đất, cả người run rẩy, hai mắt trẳng dã, miệng sùi bọt mép.
"Đại, đại ca, cứu, cứu, cứu tôi với...", người đàn ông lên tiếng, muốn lục tìm thuốc giải trong túi của mình.
Túc nhanh chóng đi đến bên cạnh dẫm chân lên bàn †ay của gã ta.
"Răng rắc..."
Âm thanh xương gấy vang lên giòn tan, kèm theo đó là tiếng rít gào thống khổ tột cùng, vang vọng khắp nhà kho.
Túc hung hăng bóp lấy cần cổ của gã ta rồi nhấc cả người lên, khuôn mặt hung dữ: "Nói, ai cho phép cậu ra tay?"
"Đại, đại ca, tôi, tôi sai rồi, cầu, cầu xin anh tha cho. tôi..."
Còn chưa nói xong hết câu, người đàn ông kia đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, trắng bệch.
'Túc ném gã ta xuống đất: 'Không nói đúng không? Cậu nên biết phản bội tôi sẽ có kết cục gì".
Người đàn ông trên đất run lẩy bẩy một lúc lâu, sau đó cả người bắt đầu co giật, thống khổ đến mức vặn vẹo liên tục, giọng nói cũng trở nên mơ hồ: "Tôi, tôi nói, đại ca, là là do phu nhân, phu nhân lo cho anh, biết, biết anh sẽ bị người phụ nữ này, làm, làm bị thương..."
"Nếu cậu đã nghe lòi cô ấy thì cút theo cô ấy làm việc", nói xong, Túc vung tay lên: "Người đâu, cho gã uống thuốc giải rồi đưa đến nhà của phu nhân, cho gã hầu hạ phu nhân chu toàn".
Người đàn ông trên đất nghe thế thì vẻ mừng rỡ trên mặt còn chưa kịp hiện lên đã bị thay thế bằng sự sợ hãi.
"Không, đại ca, không, đừng, đừng mà..."
Phu nhân rất thích rắn nên chỗ của cô ta nuôi rất nhiều rắn.
Lúc trước, người từng phản bội phu nhân đều bị ném vào trong động rắn làm mồi.