Hạ Phương bị đè trên giường lớn thoải mại, nhìn khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc, cô hơi há miệng, nhưng còn chưa lên tiếng Tư Thành đã cúi đầu hôn lên cổ cô...
Gần như cùng lúc đó, tay anh cũng đè xuống bả vai cô.
Bả vai còn chưa kịp bôi thuốc vốn đã hơi đau, bây giờ còn bị Tư Thành đè xuống như thế, Hạ Phương suýt thì chết ngay tại chỗ.
Cô hít sâu một hơi, theo phản xạ đẩy Tư Thành ra.
Nhìn vào đôi mắt tràn đầy nghỉ ngờ và không vui của Tư Thành, Hạ Phương mới phát hiện mình quá kích động, cô vội vàng ho khan, che kín cổ áo của mình lại, chủ động vòng tay ôm lấy cổ anh, hôn nhẹ lên môi anh.
“Anh Thành, anh cũng nói là ban ngày không thích hợp mà..., cô dịu dàng tựa vào lòng anh, hai mắt chớp chớp: “Không bằng chúng ta giải quyết xong chính sự trước, buổi tối sẽ phục vụ anh sau nhé?”
Bình thường cô không làm gì cả, chỉ nằm một chỗ cũng đủ khiến Tư Thành không thể kiêm chế được.
Hôm nay cô còn tựa vào lòng anh một cách trêu ghẹo như thế, bàn tay nhỏ bé còn lộn xộn không yên, còn cả khuôn mặt với nụ cười quyến rũ lấy lòng kia, thử hỏi người đàn ông nào có thể không mất khống chế chứ?
Tư Thành cảm giác thứ bị đè nén trong cơ thể thoáng chốc dâng trào.
Trong đầu anh xuất hiện rất nhiều cách xử lý cô, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên vai cô, nhớ đến hình ảnh nhìn thấy ở kho hàng bỏ hoang ngày đó, ánh mắt anh trở nên u ám, những tư thế đặc biệt lên trong đầu thoáng chốc đều biến mất, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vai cô.
Cảm nhận được cơ thể Hạ Phương hơi căng thẳng, trong đôi mắt quyến rũ của Tư Thành thoáng lộ vẻ xấu xa, anh ôm chặt lấy eo cô, để cô kề sát vào lòng mình, cúi đầu nói khế bên tai cô.
“Nhưng anh bị em làm nổi hứng rồi, dù không thể ăn thịt thì cũng phải cho anh uống hớp canh đúng không?”
Dứt lời, anh cũng không quan tâm Hạ Phương có đồng ý không mà lập tức đặt nụ hôn nóng bỏng lên mặt cô, bàn tay to lớn cũng di chuyển trên cơ thể mềm mại của cô.
Lúc đầu Hạ Phương còn lo Tư Thành sẽ phát hiện vết thương trên bả vai mình, nhưng theo nụ hôn ngày càng si mê và nóng bỏng của anh, cô cũng không nhịn được chìm đắm.
Có lẽ anh thật sự chỉ nhất thời nổi hứng thú khi nhìn thấy cô mặc áo sơ mi của anh ra ngoài mà thôi.
Đang yên đang lạnh, sao có thể phát hiện cô bị thương được? Cuối cùng Hạ Phương cũng yên tâm hơn, bắt đầu nghênh đón sự nhiệt tình của Tư Thành.
Có điều khi tỉnh táo lại, cô cảm nhận được một nụ hôn nồng nhiệt đã đặt lên bả vai mình.
Sau đó cổ áo của cô bị vạch ra, đôi mắt phượng vốn tràn đầy si mê của Tư Thành trở nên tỉnh táo lại, trong lạnh lòng còn chứa đựng sự sắc bén.
“Em giỏi thật đấy?”, Tư Thành cất giọng lạnh lùng, mang theo sự giận dữ.
Hạ Phương thoáng chốc lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn bả vai bầm đen bầm đỏ của mình, đang muốn giải thích là mình vô tình bị ngã, nhưng lại nghe Tư Thành hừ lạnh một tiếng.
“Ha, không hổ là sếp của đội Thiết Diện, bị thương như thể vẫn có thể không nói tiếng nào thân thiết với anh”.
Hạ Phương ngước mắt lên: “Người trên nóc nhà là anh sao?”
Tư Thành cười hỏi: “Sao, không che giấu tiếp à?” Hạ Phương chột dạ sờ mũi, ánh mắt né tránh: “Em không muốn giấu, hôm qua đi tới đó chỉ là trùng hợp mà thôi..."
“Trùng hợp đã suýt làm mình gãy xương bả vai, có phải nếu em mà nghiêm túc thì anh sẽ phải ở goá luôn không?”
Hạ Phương ôm lấy Tư Thành, cọ cọ trong lòng anh, nũng nịu: “Anh Thành, em có chừng mực mà, gặp người nào không thắng được, em chạy nhanh lắm, sao có thể để anh lại một mình được?”
Tư Thành cười khẩy: “Trông dáng vẻ liều mạng đánh nhau của em khi nãy cũng đâu giống không thể”.
Hạ Phương cười chột dạ: “Người đó đã bắt nạt em như thế rồi, sao mà em có thể chịu được?”
Dứt lời, Hạ Phương không nhịn được bổ sung thêm một câu: “Anh Thành, không phải lúc đó anh cũng ung dung đứng hóng chuyện lắm à?”