Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 333: Xin lỗi, không khống chế được lực độ



Bác sĩ vội vàng giải thích: “Ông chủ, tôi đã bôi thuốc giảm đau cho anh rồi, sẽ hết đau nhanh thôi, nhưng có lẽ cần một khoảng thời gian để giảm sưng. Tôi đã kê thuốc rồi, anh chỉ cần cách bốn tiếng thay thuốc một lần thì sẽ không thấy đau”.

Lăng Túc đảo đôi mắt hung ác, hừ lạnh: “Vậy bây giờ phải cần bao lâu nữa tôi mới không còn đau?”

Bác sĩ nhìn đồng hồ, mới đắp được ba phút, chắc chắn không có hiệu quả nhanh chóng như thế, dù là thuốc tê cũng phải đợi hơn mười phút mới có thể thấy rõ hiệu quả.

Anh ta lau mồ hôi, nhỏ giọng nói: “Bôi tầm hơn mười phút là có thể giảm đau rồi”. Lăng Túc nheo mắt: “Vậy anh ngồi lại đây, mười phút sau hẳn đi”.

Bác sĩ toát mồ hôi, nhưng cũng không dám tự tiện rời đi, chỉ có thể run rẩy ngồi một bên đợi Lăng Túc cho mình đi.

Có điều hơn mười phút trôi qua, cảm giác đau đớn trên cánh tay Lăng Túc chẳng những không biến mất mà còn đau hơn.

Gã cắn răng nhịn khoảng hai phút thì không chịu được nữa, vung chân đá bác sĩ đang lo lắng ngồi bên cạnh, khiến anh ta ngã từ trên ghế xuống đất, khoé miệng có máu tươi chảy ra.

“Không phải đã nói qua mười phút sẽ không đau nữa à? Vì sao còn đau thế này?”

Lăng Túc cho rằng mình có kinh nghiệm đầy mình, sống sót từ trong chiến trường mấy trăm nghìn người, không thể nào sợ đau quá được.

Gã từng đứng trước cái chết, mạng sống cũng có thể không quan tâm, sau có thể để tâm đến chút cảm giác đau đớn kia được?

Nhưng cảm giác lúc này thật sự như đau đớn từ trong xương.

Trước đây dù trên người bị khâu mười mấy hai mươi mũi, gã cũng không cảm thấy quá đau đớn hay khó chịu.

'Vết thương này không chỉ đau mà còn ngứa từ trong ra ngoài.

Không biết có phải vì ảo giác không, thậm chí gã còn thấy không chỉ đau ở chỗ bị thương mà cả người cũng đau theo.

Cảm giác đó thật sự quá giày vò, khiến gã đứng, ngồi hay nằm cũng đều thấy khó chịu.

Nếu còn tiếp tục thế này, Lăng Túc cảm thấy mình sẽ chết.

“Vẫn... Vẫn còn đau sao?”, bác sĩ đau đớn lau đi vết máu trên khoé miệng, nhìn Lăng Túc với vẻ khó tin: “Không... không thể nào!”

Anh ta đã dùng liều lượng thuốc rất đây đủ, vết thương đó chỉ là máu bầm, cũng không xước da, chỉ cần bôi thuốc, người bình thường chưa đến mười phút là có thể hết đau rồi. Dù thần kinh của người này khá nhạy. cảm, sợ đau hơn người bình thường thì hơn mười phút trôi qua lẽ ra không nên cảm thấy đau mới đúng, sao có thể...

“Không thể nào? Chẳng lẽ cảm giác của tôi có thể lừa tôi, Lăng Túc vô cùng giận dữ, đứng dậy đá một cước lên người bác sĩ: “Anh nói tôi nghe xem anh có đau không? Hả? Có đau không? Đau không?”

Anh ta vừa nói vừa đạp bác sĩ kia một cách điên cuồng, hung hăng như một con thú hoang nổi điên, khiến người ta sợ hãi.

Đàn em xung quanh thấy hình ảnh này thì đều rụt cổ không dám nhìn, càng không dám lên tiếng, sợ sẽ bị đánh.

Rõ ràng bọn họ chẳng thấy lạ gì tình huống như thế.

Chủ nhân của bọn họ nóng tính, cảm xúc trên khuôn mặt đẹp trai luôn khó đoán, vui giận thất thường, chỉ cần thấy khó chịu thì lập tức muốn đánh người.

Lúc Tư Thành đi vào, Lăng Túc đang liên tục đánh đấm bác sĩ dưới đất, không ngừng mắng chửi.

Bỗng dưng có một tiếng ầm vang lên, cửa lớn bị đá bay, suýt thì đập trúng người gã.

Lăng Túc vội vàng né tránh, khuôn mặt anh tuấn tái nhợt, đôi mắt hung ác hơi nheo lại, gã lạnh lùng hỏi: “Ai đấy?”

Tư Thành với vóc người cao lớn tựa như một pho. tượng mang theo khí thế mạnh mẽ, chỉ đứng trước cửa đã có thể chặn lại tất cả ánh sáng.

Anh đứng ngược sáng tựa như vương giả, trên người tràn đầy khí thế mạnh mẽ, áp đảo tất cả trong vô hình.

“Xin lỗi, không khống chế được lực độ”, Tư Thành phủi tay nhìn cái cửa đã hy sinh kia, lười biếng cất lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.