Bệnh viện sông Trừng là bệnh viện cấp ba duy nhất ở cửa sông Trừng.
Bác sĩ và thiết bị ở nơi này đều là cao cấp nhất, theo tình trạng của bệnh nhân khi nấy, nếu nơi này không thể chữa khỏi thì đi đến bệnh viện khác chỉ có thể chờ chết.
Bọn họ nghĩ mình là người của đội bảo vệ nên hống hách, coi thường bệnh viện của bọn họ, hô hào với bọn họ thì thôi đi, còn không quan tâm đến mạng sống của đồng đội, cố chấp rời đi.
Ông ta muốn xem bọn họ có thể đi đâu.
Không phải ông ta kiêu ngạo, mà nếu rời khỏi bệnh viện của bọn họ, người đó chắc chắn chỉ có một con đường chết!
Hạ Phương chạy xe đã phát hiện có người đi theo từ lâu, nhưng cô không cắt đuôi người đó, mà mặc cho người đó đuổi theo.
Cô chạy xe đến một bệnh viện tư ở gần bệnh viện sông Trừng.
Trước khi đến, Hạ Phương đã đánh tiếng trước với bệnh viện, cô vừa đến, nhân viên của bệnh viện đã lập tức ra ngoài nghênh đón, đưa Lâm Giang Vũ vào phòng. mổ.
'Thẩm Uyển Uyển đi tới phòng phẫu thuật với Hạ Phương, một đồng đội nam khác thì đi làm thủ tục nhập viện.
Đến ngoài phòng phẫu thuật, Hạ Phương bảo Thẩm Uyển Uyển đợi ở bên ngoài, bảo cô ấy không được cho ai đi vào làm phiền, sau đó thì đi vào trong.
Từ sau lần phẫu thuật cho mẹ, Hạ Phương chưa từng phẫu thuật thêm lần nào nữa.
Lần này còn là phẫu thuật mở hộp sọ khó khăn nhất. Trợ lý Alice vừa thay đồ phẫu thuật giúp Hạ Phương vừa nói tình trạng của Lâm Giang Vũ cho cô, sắc mặt hơi nặng nề.
Hạ Phương gật đầu: “Chị biết rồi, vấn đề không quá nghiêm trọng”.
Tuy Lâm Giang Vũ bị thương rất nặng, nhưng có cô ở đây, cậu ta không thể nào mất mạng được.
Cậu ta cũng rất phúc lớn mạng lớn, trùng hợp hôm nay Hạ Phương ở bên này, nếu không dù bệnh viện sông 'Trừng hay bệnh viện tư này cũng đều không cứu được cậu ta.
Cuộc phẫu thuật nhanh chóng bắt đầu, Hạ Phương đã lâu rồi không cầm dao giải phẫu nhưng động tác vẫn thuần thục như trước, mỗi dao đều rất chính xác, không chút sai sót nào.
Hai tiếng sau, Alice lau mồ hôi trán giúp Hạ Phương, Hạ Phương buông dao phẫu thuật xuống, bảo cô ấy đi khâu vết mổ lại, còn cô thì rời khỏi bàn mổ.
Lâm Giang Vũ đã không còn gì đáng ngại nữa, Hạ Phương đi ra ngoài uống một ngụm nước lớn, thay quần áo, bây giờ đã là mười giờ tối.
Cô còn chưa ăn tối, đã hứa sẽ mời các đội viên đi ăn một bữa tiệc lớn, nhưng vì chuyện của Lâm Giang Vũ mà lại bị lỡ hẹn.
Thời gian không còn nhiều, cô vội vàng thay quần áo, thấy Alice đã khâu vết mổ xong, cô dặn dò mấy câu rồi rời khỏi phòng mổ.
“Lão đại..., Thẩm Uyển Uyển tiến lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của Hạ Phương, dù không biết cô làm gì bên trong, nhưng trong lòng vẫn không khỏi bắt đầu thấy sùng bái cô hơn: “Khi nãy có mấy người tới nói là bác sĩ khoa nội thần kinh của bệnh viện, muốn đi vào nhưng bị chúng em ngăn cản”.
Hạ Phương gật đầu, xoa đầu Thẩm Uyển Uyển: “Làm tốt lắm”.
Nam đội viên cất lời: “Lâm Giang Vũ sao rồi lão đại?”
“Đã không còn vấn đề gì nữa rồi, tối nay nhờ hai người ở lại trông nom, cậu ta tỉnh lại thì lập tức liên hệ với tôi, tôi có lời muốn hỏi cậu ta”.
“Vâng lão đại”, hai người đồng thanh trả lời.
Hạ Phương gật đầu, sau đó nhìn về phía người đang theo dõi ở cách đó không xa, sa sầm mặt nói với Thẩm Uyển Uyển: “Uyển Uyển, đi nói chuyện với anh trai kia đi?”
Thật ra Thẩm Uyển Uyển đã phát hiện sự khác thường của người đó từ lâu, nhưng đối phương không có. hành động gì nên cô ấy vẫn luôn im lặng, nghe Hạ Phương nói thế, cô ấy cười đắc ý: “Tuân lệnh, lão đại”.