Nhìn Hạ Oanh Oanh ngã sóng soài với gương mặt vặn vẹo, Hạ Phương nhếch môi cười nhạt: “Biết sai là được rồi, chị quỳ tôi nhận không nổi”.
Hạ Oanh Oanh tức đến méo cả mặt, lồm cồm bò dậy, ngặt nỗi chỉ biết chỉ tay vào mặt Hạ Phương hồi lâu mà không thốt nên lời.
Hạ Phương khoanh tay, ngái ngủ nói: “Không muốn lên phường uống trà thì câm mồm cút xa cho tôi”.
Cô xô đối phương ra khỏi nhà, đóng cửa lại, về giường nhét nút bịt tai cách âm rồi ngủ tiếp.
Hạ Oanh Oanh đứng bên ngoài chửi bới thêm hồi lâu mới thở phì phò rời đi.
Vừa khéo đó là lúc Tư Thành trở về với bữa tối trên tay.
Nhìn thấy Hạ Oanh Oanh vừa hùng hổ đi vừa gọi điện thoại cho ai đó.
“Nghe nói con em Hạ Phương của tôi vào được LM là nhờ quen biết với sếp Xuyên bên đó. Để ý thông tin này giúp tôi, nếu là thật thì tìm cách dập nó tới chết cho tôi. Cái ví lần trước đúng không? Biết rồi, không thành vấn đề. Yên tâm, chỉ cần nó phải cuốn gói khỏi LM thì muốn gì cũng được”.
Cô ta nghênh ngang rời đi với vẻ mặt đắc ý.
Tư Thành nheo mắt, giấu đi một tia mỉa mai.
Thứ lâu la cắc ké mà cũng dám đụng vào vợ anh?
Anh lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Minh: “Cho báo giới thêm miếng mồi về chuyện nhà họ Hạ đi, bắt đầu từ bà mẹ kế kiêm bồ nhí”.
Tiêu Minh:???
Dạo này sao thấy sếp có gì đó khang khác ta?
Một tập đoàn cỏn con như Hạ thị mà cũng đáng được cậu ấy nhắc tới á?
Tư Thành lại gọi là Sở Lâm Xuyên: “Để mắt tới nhân viên mới nhiều vào”.
Sở Lâm Xuyên:???
Anh Hai vẫn còn lưu luyến Ngô Bội Bội hả?
Lại còn phải để mắt tới cơ?
Nếu không phải cô ta an phận không gây chuyện thì Sở Lâm Xuyên đã muốn đuổi người lắm rồi đấy!
Còn dám đụng tới cả sếp Phương! Sao cô ta không ngồi lên đầu họ luôn đi?
Hay là ỷ được anh hai che chở nên thích làm gì thì làm ở LM?
Vậy mà ổng còn chống lưng cho cô ta!
Chắc não úng nước mất rồi!
Ngặt nỗi anh hai còn đáng sợ hơn anh cả cơ, lỡ mà không nghe theo thì hậu quả sẽ…
Nhớ đến tối nay còn phải đi quản lý vị đại tiểu thư Tần Như Sương tính tình trẻ con kia, Sở Lâm Xuyên chỉ cảm thấy sống không bằng chết.
Chừng nào cuộc sống ngục tù này mới kết thúc đây trời?
Lịch trình nhiều ngày qua của Hạ Phương chỉ gồm đến công ty vào buổi chiều, xử lý công việc rồi đi ăn với Lucy Mộ Dung hoặc về nhà, ngã đầu ngủ ngay lập tức.
Làm Tư Thành mấy lần tưởng cô ngã bệnh, suýt nữa gọi điện thoại kêu bác sĩ tới khám.
Cùng lúc đó, trụ sở LM trong nước.
Phòng kinh doanh.
Phó quản lý Cố Vân Lý gọi trợ lý ra hỏi: “Có phải công ty mới tuyển một nhân viên tên Hạ Phương không?”
Trợ lý ngớ ra một hồi: “Hạ Phương? Hình… hình như có một người, tên Hạ Thương…”
Người này có giọng địa phương khá nặng nên Cố Vân Lý hỏi mấy lần vẫn không nghe được rõ ràng.
Bèn cho rằng cả công ty chỉ có một người tên Hạ Phương, lập tức nói: “Tôi có đơn đặt hàng mới, không cần biết làm cách nào, lập tức giao nó cho Hạ Phương bên bộ phận thiết kế”.
“Việc này…”, trợ lý nhíu mày: “Đây là đơn khó giải quyết nhất mà công ty từng nhận. Nhà họ Lưu nổi tiếng khó tính, Hạ Thương là người mới, biết đâu không làm được…”
Cố Vân Lý sầm mặt: “Anh ám chỉ tôi cố tình chèn ép chứ gì? Đơn khó mới là cách tốt nhất để kiểm tra năng lực nghề nghiệp của nhân viên mới. Hạ Phương phải có tài năng đặc biệt gì mới vào được LM chứ. Với cả đơn này chúng ta nhận rồi, ai không làm được thì là lỗi của người đó”.
Trợ lý nào dám nhiều lời, chỉ gật gù vâng dạ rồi mang theo tài liệu đi đến bộ phận thiết kế.
Trong ba nhân viên mới vào, Lâm Thư Nhã và Ngô Bội Bội đều là trợ lý thiết kế, chỉ có một cậu trai tên Hạ Thương là nhà thiết kế.
Ngô Bội Bội được sắp xếp làm trợ lý cho một nhà thiết kế cao cấp, suốt một tuần qua chỉ làm chân chạy vặt từ sao chép đóng mộc đến sắp xếp lịch trình. Cô ta cảm thấy tài năng bị thui chột hết sức, vẫn luôn tìm kiếm cơ hội để thể hiện bản thân.
Khi trợ lý của Cố Vân Lý cầm tài liệu đi đến, Ngô Bội Bội là người đầu tiên đon đả chạy tới chào hỏi, nhiệt tình trao đổi hòng moi tin tức từ miệng đối phương.
Biết được đây là bài kiểm tra dành cho người mới, hai mắt cô ta sáng rực lên, lập tức hỏi thăm là loại hình nào, còn làm bộ vô tình nói cho người ta nghe sở trường của mình làm gì.
Khi giám đốc bộ phận thiết kế trở lại, Ngô Bội Bội đi ra ngoài, đóng vai nhân viên ân cần pha cà phê cho họ. . Ra chương nhanh nhất tại ⩵ TRu𝑴T RU𝓨𝚎N.Vn ⩵
Sau đó thấy trợ lý đưa tư liệu về đơn hàng khó kia cho giám đốc, nói: “Anh Trần, đây là đơn hợp tác mà bên kinh doanh phải trao đổi rất lâu mới nhận được. Khách hàng yêu cầu rất nhiều, độ khó cũng cao, anh thấy mấy bạn bên anh, ai là người kiên nhẫn nhất?”
Ngô Bội Bội liếc mắt, phát hiện chủ đề thiết kế kia vừa khéo chính là sở trường của mình thì không khỏi ngo ngoe rục rịch trong lòng. Cô ta giương đôi mắt sáng rỡ nhìn giám đốc, hy vọng mình sẽ là người được chọn.
Tuy thiết kế rất khó, yêu cầu lại cao nhưng vậy mới phù hợp với sinh viên UCL xuất sắc như cô ta chứ!
Hơn nữa nếu cô ta có thể hoàn thành đơn hàng này thì đây sẽ là cơ hội để thăng chức từ trợ lý lên nhà thiết kế, khi ấy sẽ có càng nhiều cơ hội chứng tỏ bản thân.
Trước khi biết được Hạ Phương, mục tiêu của Ngô Bội Bội chính là trở thành một nhà thiết kế đại tài như sếp Phi.
Nhưng sau khi đắc tội đối phương rồi, cô ta đã thay đổi chủ ý.
Nếu người như vậy cũng có thể thành nhà thiết kế cao cấp, thì cô ta nhất định sẽ vượt qua!
Hai người đều tốt nghiệp UCL, Hạ Phương còn nhỏ hơn Ngô Bội Bội một khóa nhưng vì thành tích và năng lực quá mức xuất sắc, không giáo sư nào có thể dạy thêm nữa nên trường học cũng không dám giữ lại, thế là hai người mới tốt nghiệp cùng một năm.
Trong những năm tại trường, vì Hạ Phương không học chung lớp hay tham gia hoạt động tập thể nên Ngô Bội Bội gần như chưa bao giờ thấy mặt đối phương.
Nghe nói cô ta dồn tâm huyết mấy năm nghiên cứu nghệ thuật cao cấp?
Cho dù thế nào đi nữa, Ngô Bội Bội đang vội vã muốn tìm một cơ hội chứng minh năng lực bản thân, để mọi người phải nhìn cô ta bằng ánh mắt khác, đặc biệt là nhà thiết kế hàng đầu Phi Hạ kia!
“Khó thế này để người mới làm có ổn không?”, giám đốc Trần lưỡng lự.
Trợ lý cười: “Tôi nghe nói Hạ Thương gì đó khá phết mà đúng không? Có kinh nghiệm làm việc, thiết kế cũng vững tay, không cho họ cơ hội rèn luyện thì sau này làm sao phát triển được? Anh thấy có đúng không?”
Giám đốc nghe được thâm ý sâu xa trong đó bèn gật đầu cười: “Cũng có lý, để tôi xem rồi sắp xếp”.
“Vậy làm phiền giám đốc, tôi về vị trí tiếp đây, có việc gì cứ gọi tôi”.