Hạ Phương chuyển tới màn hình có đèn, lập tức nhìn thấy người đang trong thang máy.
Hạ Phương phóng to lên, lập tức nhìn thấy người đó ấn vào tầng B2, cũng là chỗ nhà kho.
Vì địa thế cao nên cổng chính của công ty là tầng một, còn phía sau là một con đường khác.
Con đường đó địa thế thấp, thật ra tầng B2 là tầng một của cổng sau.
Vì để tiện tháo dỡ hàng hoá, kho hàng của họ cũng nằm ở tầng B2 ngay cạnh cửa sau.
Diện tích của LM rất lớn, tầng B2 có một nửa là bãi đỗ xe, nửa còn lại là nhà kho.
Lúc này, thang máy của người kia đã dừng lại ở B2.
Cô ta ra khỏi thang máy, lén la lén lút đi vào trong, thấy bên trong có một phòng làm việc nhỏ đang sáng đèn, cô ta cũng không dám đi thẳng qua đó mà tìm kiếm gì đó ở xung quanh.
Sau đó vờ như vô ý đi đến gần phòng làm việc, thấy hai công nhân may dang cúi đầu khảm kim cương lên bộ lễ phục xinh đẹp kia thì trợn to mắt tỏ vẻ ngạc nhiên.
Cô ta nhìn quanh một lướt, chắc chắn không có ai phát hiện ra mình bèn lén cầm điện thoại lên đưa về phía cửa kính, bắt đầu quay video.
Khoảng nửa phút sau, cô ta cất điện thoại, vội vàng muốn rời đi.
Nhưng còn chưa đi được mấy bước đã đụng vào một người, cô ta ngã xuống đất, tỏ vẻ hoảng sợ.
“Ai cho cô đến nhà kho?”, sắc mặt Sở Lâm Xuyên hơi u ám, anh ấy lạnh lùng nhìn chằm chăm nguòi phụ nữ dưới đất.
Lâm Thư Nhã không ngờ mình sắp rời đi rồi còn có thể gặp phải Sở Lâm Xuyên, cô ta sợ đến mức tim cũng sắp nhảy ra ngoài.
Cô ta hốt hoảng đứng dậy, xua tay: “Sếp Xuyên, tôi... tôi đến kho hàng lấy một ít tài liều, buổi sáng... làm rơi... khi... khi kiểm hàng ở đây”.
Nói xong, Lâm Thư Nhã giơ hồ sơ trong tay lên, thái độ rất thành khẩn.
“Ồ?”, Sở Lâm Xuyên nhìn thoáng qua t: trong †ay cô ta, sau đó lại nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô ta: “Nếu đến lấy đồ thì hốt hoảng thế làm gì?”
“Tôi... Tôi không biết sếp Xuyên ở đây... Cho rằng ở đây không có ai, nên là... bị... bị doạ sợ”, Lâm Thư Nhã nuốt nước miếng, trong lòng thấy sợ chết khiếp.
Vì khi nấy cô ta còn thấy thứ không nên thấy...
Không biết sếp Xuyên có giết người diệt khẩu không?
“Chỉ thế thôi sao?”, Sở Lâm Xuyên đen mặt: “Cô không thấy bên kia có người đang làm việc à?”
Lâm Thư Nhã xua tay: “Tôi... Tôi thấy bên kia có ánh đèn, chứ không biết là có người...”
“Nếu thế..”, Sở Lâm Xuyên nhặt điện thoại dưới đất lên, lạnh lùng hỏi: “Vậy cô quay gì trong điện thoại đây?”
Lúc này Lâm Thư Nhã mới phát hiện khi nấy sau khi bị đụng trúng, điện thoại của cô ta cũng rơi xuống đất.
Bây giờ thì đang nằm trong tay Sở Lâm Xuyên.
Muốn giải thích cũng không kịp nữa, cô ta chỉ có thể ngã quy dưới đất: “Sếp Xuyên, tôi... tôi thật sự không cố ý. Tôi chỉ thấy hình ảnh đó quá đẹp nên không nhịn được muốn quay lại thôi, tôi... tôi sai rồi, tôi sẽ xoá video ngay...
“Là một nhà thiết kế, tôi vẫn chưa có cơ hội đến nhà xưởng tham quan quy trình chế tác quần áo, hôm nay may mắn được thấy hình ảnh đẹp như thế, tôi thật sự quá bất ngờ, chứ không có ý gì khác cả...”
Sở Lâm Xuyên nheo mắt nhìn vào dáng vẻ vô cùng sợ hãi của Lâm Thư Nhã, đang suy nghĩ tính chân thật trong lời nói của cô ta thì điện thoại bỗng reo lên.
Anh ấy cúi đầu nhìn xuống, là Hạ Phương gửi tin nhắn tới, nội dung là: Cô ta nói dối, đừng dể cô ta đi.