Hạ Phương hại cô ta thê thảm như thế, sao cô ta có thể bỏ qua được?
Dù có chết, cô ta cũng phải kéo Hạ Phương chết cùng.
Cô ta đã chật vật lắm rồi, không ngại chật vật thêm một chút nữa.
Dù sao cô ta có tốt hơn nữa Tư Thành cũng đâu có nhìn thấy, nếu anh đã cố chấp muốn che chở Hạ Phương, thì cô ta sẽ để anh thấy rốt cuộc người phụ nữ kia ghê tởm đến mức nào.
Nghĩ thế, An Nina cười gắn: “Đương nhiên là tôi có cách, nhưng cô có thể cho tôi cái gì?”
Dù đã bị thù hận che mờ đôi mắt, nhưng An Nina vẫn không quên giữ lại đường lui cho mình.
Cô ta không muốn sống ở trại tạm giam thêm một lần nào nữa.
Nên cô ta muốn sau khi xong chuyện này, mình có thể được tự do.
Chỉ cần có thể giết chết Hạ Phương thì mọi chuyện đều dễ giải quyết.
“Cho cô tự do, được chứ?”, Lệ Minh Nhã nhướn mày cười khẽ, nói ra lời An Nina muốn nghe.
“Được!”, An Nina nghiến răng: “Cô phải giữ lời đấy”.
“Yên tâm, tôi không có thời gian lừa cô, dù sao cô cũng đâu phải đang làm việc cho tôi, mà là cho bản thân mình. Tôi cam kết cho cô tự do cũng chỉ không muốn anh Thành làm bẩn tay mình để xử lý cô mà thôi”.
Nói xong, cô ta kiêu ngạo hất cằm: “Cô chỉ có nửa ngày, nếu tối nay không thành công thì cô sẽ không còn cơ hội nữa đâu”.
“Yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ khiến Hạ Phương phải trả giá đắt, để cô ta sống không bằng chết!”, khuôn mặt An Nina trở nên dữ tợn, mắt trợn to, trong mắt tràn đầy thù hận.
Lâm Thư Nhã nấu cơm cả ngày trong nhà kho mới nhớ ra mục đích mình đến nơi này.
Nhưng ngước mắt nhìn thấy góc nghiêng hoàn mỹ của Sở Lâm Xuyên đang ngồi trong phòng làm việc nhỏ, cô ta lại do dự.
Dù chỉ quay video giúp Ngô Bội Bội mà thôi, cũng không coi là tiết lộ bí mật, nhưng...
Sếp Xuyên mà biết chắc anh ấy sẽ không vui nhỉ?
Khó khăn lắm cô ta mới có cơ hội tiếp cận anh ấy, cô †a không muốn tự tay huỷ hoại ấn tượng về mình trong lòng anh ấy.
Cam kết của Ngô Bội Bội thật sự rất hấp dẫn, nhưng cô ta luôn có cảm giác Sở Lâm Xuyên đáng tin cậy hơn.
Vì thế Lâm Thư Nhã thầm quyết tâm tạm thời mặc kệ Ngô Bội Bội, dốc hết sức chăm sóc Sở Lâm Xuyên, nói không chừng tâm trạng Sở Lâm Xuyên thoải mái rồi, sau này cô ta sẽ không cần lo lắng khi làm việc ở LM nữa.
Nhìn Lâm Thư Nhã không ngừng lấy lòng mình, Sở Lâm Xuyên hơi cạn lời, nhưng chỉ cần cô ta ngoan ngoãn ở lại đây, không gây chuyện gì, anh ấy cũng lười quan tâm.
Nhưng rõ ràng cô ta bị anh ấy thu điện thoại giữ lại nơi này, vì sao lại còn ân cần với anh ấy như thế? Dáng vẻ nịnh hót kia thật sự là...
Sở Lâm Xuyên hít sâu một hơi, cố gắng ép bản thân không nhìn về phía Lâm Thư Nhã, dù ánh mắt của cô ta đã nóng bỏng đến mức người khác không thể làm lơ.
Sở Lâm Xuyên cho tay vào túi, bỗng dưng lấy ra một trăm tệ, anh ấy sa sâm mặt, trong đầu bỗng xuất hiện khuôn mặt thiếu đòn của Lucy Mộ Dung.
Chết tiệt.
Anh ấy còn chưa tính sổ với cô chuyện một trăm tệ đâu.
Chuyện này liên quan đến danh dự đàn ông của anh ấy, anh ấy sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế.
Đợi đó Lucy Mộ Dung, ông đây sẽ khiến cô phải khóc lóc cầu xin, để xem cô còn kiêu ngạo đắc ý cái gì?
“Reng”, một tràng tiếng chuông điện thoại vang lên, Sở Lâm Xuyên cúi đầu, phát hiện là điện thoại của Lâm Thư Nhã.
Anh ấy quay đầu nhìn Lâm Thư Nhã, cô ta lập tức ngại ngùng xoay người rời đi, cũng không chú ý đến việc Sở Lâm Xuyên đang cầm điện thoại của mình bắt đầu mở khoá màn hình...