Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 378: Trong mắt anh



Lệ Minh Nhã nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong phòng vệ sinh thì cắn môi, vẻ mặt rất khó coi.

Cô ta biết Tư Thành cố ý mở tiếng nước thật to vì không muốn để những người bên ngoài nghe thấy bọn họ đang nói gì trong đó.

Cô ta chắc chăn là Tư Thành đang giải thích mối quan hệ của anh với Lộc An An cho Hạ Phương.

Nhưng mà, cô ta thật sự rất tò mò, Tư Thành sẽ giải thích kiểu gì đây?

Chẳng lẽ lại nói anh và Lộc An An chỉ là anh em mà thôi?

Dù sao Lộc An An cũng đã chết rồi, giờ anh có nói gì đi nữa, người khác cũng không thể nào kiểm chứng được.

Có điều, một Tư Thành từng thương yêu, chiều chuộng Lộc An An hết mực như thế, thật sự có thể nói ra những lời không đúng về Lộc An An chỉ vì Hạ Phương kia sao?

Nếu quan hệ của hai người kia như vậy thật thì cũng không nói làm gì, nhưng nếu hai người từng có gì đó với nhau, vậy lời giải thích của Tư Thành chẳng phải đang làm tổn thương Lộc An An sao?

Trong mắt anh, rốt cuộc Lộc An An có ý nghĩa như thế nào?

Lệ Minh Nhã đang chìm trong suy nghĩ, bỗng nhìn thấy Sở Lâm Xuyên đứng dậy, ra khỏi phòng nghe điện thoại.

Vẻ mặt cô ta hơi thay đổi, nhận ra cơ hội của mình đã tới rồi.

Cô ta không thèm quan tâm đến cuộc trò chuyện trong nhà vệ sinh của hai người kia nữa, vội vàng đứng dậy, đuổi người phục vụ trong phòng ra rồi nhẹ tay nhẹ chân đi đến trước bàn của Tư Thành và Hạ Phương, sau khi chắc chắn xung quanh không có ai, mới lén lút đổ một ít bột phấn vào trong ly của bọn họ.

Làm xong những việc đó, cô ta còn chưa yên tâm hẳn, lại bôi một lớp chất lỏng trong suốt, không mùi lên mép bát và đũa của họ.

Làm xong những việc đó, cô ta còn chưa yên tâm hẳn, lại bôi một lớp chất lỏng trong suốt, không mùi lên mép bát và đũa của họ.

Cô ta vừa về lại chỗ ngồi, Sở Lâm Xuyên cũng bước vào phòng, vẻ mặt hơi khó chịu.

Để làm dịu bầu không khí, Lệ Minh Nhã cười cười với Sở Lâm Xuyên, hỏi: "Có chuyện gì à? Sao trông anh bực bội thế?"

Sở Lâm Xuyên khẽ cau mày, vẻ mặt không vui, nhìn Lệ Minh Nhã: "Cô bớt quản chuyện bao đồng đi."

Lệ Minh Nhã vô tội nhún nhún vai: "Bạn bè quan tâm nhau vài câu thôi mà."

"Cảm ơn, giữ lại cái quan tâm đó của cô mà tự dùng đi." Sở Lâm Xuyên rất muốn nói chúng ta chẳng quen biết gì nhau, chưa được tính là bạn bè đâu, nhưng anh lại nhớ đến việc mình đang cần hai trăm triệu của người ta, bèn nhịn lại, không đến mức làm người ta mất hết mặt mũi.

Dù sao ngày mai, khi hàng được giao tới, cũng là lúc Lệ Minh Nhã phải khóc.

Tuy rằng đối với nhà họ Lệ, hai trăm triệu cũng chẳng đáng là bao, nhưng mặc dù nhà họ Lệ có rất nhiều tài sản, cũng chưa chắc họ có thể có nhiều tiền mặt như vậy.

Cho dù thật sự có đi chăng nữa, thì việc lấy ra chừng ấy tiền trong lần này, cũng đủ khiến bọn họ phải mất một lớp da.

Mấy năm nay, nhà họ Lý vẫn luôn cố gắng xây dựng lại hình tượng, làm ăn buôn bán cũng thường thường mà thôi, có được địa vị như ngày hôm nay, đều dựa vào tài nguyên và của cải mà bọn họ tích góp được khi lăn lộn trong thế giới ngầm.

Lần này tốn tận hai trăm triệu cũng đủ trở thành bài học nhớ đời cho bọn họ.

Trong phòng, hai người chìm vào suy nghĩ của riêng mình, đều khó chịu với người kia, nên chẳng ai muốn ngồi ăn cơm chung với người còn lại.

Mà trong phòng vệ sinh lúc này, Hạ Phương và Tư Thành đang diễn một màn nước sôi lửa bỏng.

Vừa bước vào phòng vệ sinh, Tư Thành liền đóng cửa khóa trái lại, sau đó mở vòi nước, tạo ra tiếng nước chảy thật to.

Sau đó anh ép Hạ Phương vào tường, cúi đầu đáp xuống một nụ hôn cháy bỏng.

Hạ Phương cũng rất phối hợp với anh, không hề đẩy anh ra mà còn đón nhận nụ hôn nóng rực của anh.

Sau khi nụ hôn triền miên kia kết thúc, Hạ Phương thở hổn hển, giơ tay lên chạm vào khuôn mặt tuấn tú, đẹp trai ngời ngời của Tư Thành, nở một nụ cười quyến rũ, mê hoặc: "Đây là lời giải thích của cậu Thành sao?"

Tư Thành khẽ nhíu mày, muốn nói gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt kia của Hạ Phương, không hiểu sao anh lại không thể nói được gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.