Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 379: Quả nhiên



Cô như vậy, rốt cuộc là quan tâm, hay là không quan tâm đây?

"Cậu Thành là đang nói cho em biết, anh thể hiện tình cảm bằng hành động? Chứ không muốn giải thích thêm gì sao?"

Tư Thành hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn chịu thua cô: "Phương bảo bối, anh chỉ đang đợi em hỏi thôi mà."

"Trùng hợp vậy sao, em cũng đang chở anh chủ động giải thích đây.' Hạ Phương lười biếng nhướng mày.

Vậy ra, không phải cả hai người bọn họ đều không quan tâm, mà chỉ là đang cố ép nhau thôi sao?

Nhận ra điều này khiến Tư Thành lập tức vui mừng hẳn lên, sau đó ôm chặt lấy Hạ Phương: "Cho nên, không phải là em không quan tâm đến quá khứ của anh với cô ta, chỉ là đang chờ anh chủ động giải thích với em, đúng không?

Hạ Phương hơi cụp mắt xuống: "Chẳng lẽ anh không thấy bản thân nên chủ động giải thích những chuyện như vậy trước sao?"

Tư Thành hơi giật mình sửng sốt.

Thật ra, không phải là anh chưa từng nghĩ tới việc chủ động giải thích chuyện này với Hạ Phương.

Dù sao thì lần trước, khi An Nina cố ý gửi cho Hạ Phương một bức ảnh chụp chung của anh và Lộc An An, Hạ Phương liền gửi cho anh một ảnh chụp màn hình lịch sử trò chuyện.

Chỉ có điều cô không hỏi thêm gì cả, không nói thêm chuyện gì, nhất thời anh cũng không biết mình nên mở miệng thế nào.

Dù sao thì anh và Lộc An An cũng thật sự không có gì với nhau, anh chỉ sợ khi mình nói ra lại trở thành giấu đầu hở đuôi, làm cho mọi chuyện thay đổi.

Vốn là không có gì, lại biến thành lời giải thích.

Trong khoảng thời gian này, Hạ Phương cũng chưa từng nhắc lại chuyện này lần nào, anh nghĩ chỉ cần mình chăm sóc An Nina kia thật tốt, vậy thì mọi chuyện sẽ qua thôi.

Thậm chí anh còn từng tự hỏi, phải chăng Hạ Phương cũng không cần anh lắm, nếu không, tại sao cô chưa từng chủ động hỏi chuyện này với anh?

Lúc cô không biết Lộc An An thì thôi vậy, nhưng sau đó rõ ràng cô đã thấy ảnh chụp của hai người, vậy mà vẫn không hé răng nói một lời, cô thật sự không quan tâm đến anh sao?

Anh nhớ ra cuộc hôn nhân của bọn họ cũng chỉ vì một sự cố, Tư Thành đột nhiên không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào.

Về mặt tình cảm, anh cũng giống như Hạ Phương, là những người mới biết yêu mà thôi.

Trước kia anh chưa từng gặp người khiến mình đặc biệt chú ý, nên cảm thấy mấy việc như này cũng chẳng phải chuyện †o tát gì.

Nhưng đến khi gặp được người khiến mình thật sự quan tâm, mọi việc đều trở nên khác trước.

Quả nhiên, quan tâm tắc loạn.

Thì ra trong lúc anh đang đợi cô hỏi tới, cô cũng đang chờ anh chủ động.

Tư Thành bỗng nhiên nở nụ cười, nhẹ nhàng xoa nắn khuôn mặt của cô, thấp giọng hỏi: "Anh còn tưởng, em không quan tâm..."

Hóa ra, mạch não của đàn ông và phụ nữ lại khác nhau đến vậy sao?

Tư Thành khẽ thở dài, giữ tay Hạ Phương, nói: "Giống như những gì bọn họ vừa nói đấy, Lộc An An từng là ân nhân cứu mạng của anh, anh cũng từng rất quan tâm, chăm sóc cô ấy; nhưng tất cả chỉ vì cô ấy có ơn với anh thôi...

Tư Thành ngắn gọn kể lại chuyện của mình và Lộc An An cho Hạ Phương nghe.

Hơn nữa khi nhắc đến Lộc Uyển, anh còn giải thích thật cặn kẽ, nói rằng đó là do cô ta đề xuất, sau khi xây dựng xong hai người cùng nhau thanh toán.

Chỉ là ông trời rất biết cách trêu ngươi lòng người, cô bỗng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, làm cho Tư Thành bất ngờ trở tay không kịp, chỉ có thể đồng ý yêu cầu quá đáng của cô ta là không được làm sáng tỏ mối quan hệ của bọn họ.

Thật ra Tư Thành biết, nếu sau khi Lộc An An chết, anh mới làm sáng tỏ sự thật đó, chắc chắn sẽ không có ai tin anh, thậm chí còn xem anh là một tên đàn ông cặn bã.

Đương nhiên lúc đó anh cũng chẳng quan tâm đến việc làm sáng tỏ hay không, lực chú ý của anh đã đổ dồn lên một người khác.

Câu chuyện của Chu Sở Thần rất ngắn, nhưng Hạ Phương đã hiểu đại khái đoạn quá khứ kia của anh.

Nói trắng ra là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, Tư Thành không thích Lộc An An, nhưng Lộc An An vẫn luôn thầm thích Tư Thành.

Mà bởi vì Lộc An An là ân nhân cứu mạng của mình, Tư Thành vẫn luôn chiều chuộng, dung túng cô ta, không làm sáng tỏ những lời đồn xung quanh, hơn nữa cũng bởi vì lúc đó anh thật sự không để ý đến ai.

Sau đó, Lộc An An đã đi rồi, nhiều năm trôi qua, Tư Thành vốn đã quên mất khoảng thời gian xa xưa đó, đương nhiên cũng không cần phải làm rõ hay giải thích gì nữa.

Chỉ là anh không ngờ việc này sẽ lại bị người cố ý lôi ra để người khác hiểu lầm anh.

"Cho nên khi cô ấy mất, anh đau khổ như thế, là giả vờ sao?"

Hạ Phương nghĩ đến cái gì liền nói ra cái đó ngay. Lộc An An đã đi rồi, cô cũng không thể so đo với một người chết làm gì, nhưng cô vẫn phải biết rõ, để một số người khác không thể lợi dụng chuyện này.

Tư Thành nghe vậy, vẻ mặt hơi thay đổi, nhất thời không biết phải giải thích thế nào cho phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.