Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 383: Cô ta lắc lắc đầu



“Lệ Minh Nhã, ý cô muốn nói gì?” Cuối cùng Sở Lâm Xuyên không nhịn được nữa, đập bàn, đứng dậy quát nhẹ.

Lệ Minh Nhã im lặng nhìn Sở Lâm Xuyên: “Thì là nghĩa trên mặt chữ, không phải anh đã nghĩ lệch đi đâu chứ?”

"Cô... Cô..." Sở Lâm Xuyên không tưởng tượng nổi Lệ Minh Nhã có thể vô liêm sỉ đến thế, lời như vậy mà cũng có thể nói ra, anh ấy tức giận đến mức mặt đỏ bừng, không nói được lời nào.

"Sếp Xuyên!" Hạ Phương ngăn Sở Lâm Xuyên đang tức giận lại, xua tay nói: "Anh ngồi xuống, từ từ nói chuyện, cô Lệ là khách hàng lớn của chúng ta, sao anh có thể nói chuyện với cô ta như vậy?"

"Sếp Hạ..." Sở Lâm Xuyên gần như muốn khóc.

Sếp Hạ của họ đã bao giờ phải chịu nhún nhường như vậy?

Chẳng lẽ chỉ vì Lệ Minh Nhã là khách hàng lớn của họ, nên cô phải hạ thấp mình thế sao?

Cô là nữ thần của anh ấy, anh ấy không cho phép cô hạ thấp bản thân như thế này.

Cho dù không nhận mối làm ăn này và phải bồi thường tổn thất cho Lệ Minh Nhã do không thực hiện hợp đồng thì anh ấy cũng không muốn thấy Hạ Phương phải chịu sự bất công này.

“Được rồi” Hạ Phương không hề để tâm, cười bảo anh ấy ngồi xuống, sau đó lại cười với Lệ Minh Nhã, nói: “Thật xin lỗi, cô Lệ, tính tình của sếp Xuyên hơi nóng nảy, cô đừng chấp nhặt với anh ấy, chúng ta bàn tiếp nhé? Cô còn thäc mắc gì nữa không?”

Lệ Minh Nhã nhìn dáng vẻ tốt tính của Hạ Phương, trong lòng bỗng thấy hơi nghi ngờ.





Trước kia, tính tình của Hạ Phương cũng tốt như vậy sao? Tại sao cô ta lại cảm thấy không giống chút nào?

Lệ Minh Nhã xem giờ, năm sáu phút đã trôi qua, có lẽ thuốc sắp phát huy tác dụng.

Cô ta cầm ly trà lên định uống, thấy trong ly không có nước nên đã tự mình rót một ly trà, uống hai ngụm rồi nhìn sang Hạ Phương, tiếp tục hỏi.

Hạ Phương thật sự rất kiên nhẫn, Lệ Minh Nhã hỏi gì thì cô sẽ giải thích cái đó, thái độ tốt đến mức khiến Lệ Minh Nhã càng cảm thấy không ổn.

Rõ ràng cô ta nói không nhiều nhưng không hiểu sao cô. †a lại bắt đầu cảm thấy khát nước.

Uống hết một ly nước, vẫn cảm thấy chưa đủ, lại rót thêm cho mình một ly nữa.

Thấy mười phút đã trôi qua nhưng Hạ Phương ngồi đối diện vẫn rất bình tĩnh, cô ngồi đó không xảy ra chuyện gì.

Lệ Minh Nhã bồn chồn.

Sao lại như vậy?

Người đó đã nói rõ, nhanh nhất thì năm phút, còn không thì chậm nhất là mười phút, thuốc sẽ phát huy tác dụng.

Cho dù tác dụng của thuốc trên người Hạ Phương có chậm đi chăng nữa thì lúc này hẳn cũng đã có phản ứng rồi chứ.

Không biết có phải vì sốt ruột hay không mà cả người Lệ Minh Nhã bắt đầu nóng ran.

Cô ta kéo nhẹ cổ áo,tiếp tục kiên nhẫn đặt câu hỏi.

Nhưng dần dần, sự chú ý của cô ta bắt đầu mất tập trung, ngay cả dáng vẻ đáng ghét của Hạ Phương ngồi đối cũng trở nên mơ hồ đôi phần.

Cô ta lắc lắc đầu, đã không còn nghe rõ Hạ Phương đang nói gì, chỉ cảm thấy cả người khô nóng, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.

Cô ta dùng sức nhéo lòng bàn tay, thấy Hạ Phương vẫn ngồi đó, vẫn nở nụ cười ôn hòa trên mặt, đột nhiên cô ta mất bình tĩnh.

"Hạ Phương, sao cô không bị làm sao hết vậy?"

Đã mười lăm phút trôi qua, sao cô vẫn chưa có phản ứng?

Ngược lại, cô ta cảm thấy giống như bản thân bị hạ thuốc hơn.

Nhưng cô ta vẫn luôn ngồi suốt ở đây, chưa từng đi đâu cả, cô ta chắc chắn bộ chén đũa ở trước mặt Hạ Phương và Tư Thành chưa từng bị thay đổi, bản thân cũng chưa từng động vào thuốc đó, chứ đừng nói đến việc ăn nhầm, sao có thể...

Còn chưa kịp suy nghĩ thì một cảm giác kỳ lạ đã từ từ lan ra khắp người, Lệ Minh Nhã không nhịn được mà rên lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.