Hạ Phương dẫn Sở Lâm Xuyên xuống lầu, cũng không vội rời đi.
Mà ánh mắt rơi vào khách sạn bên cạnh. Cô vừa nhìn thấy trên lầu, Lệ Minh Nhã thật sự tới nơi đó.
Cô không đoán sai, ở bên kia, chắc chản có sắp đặt, chỉ là, không biết sẽ là kiểu sắp đặt nào đây?
Hạ Phương sờ mũi, đột nhiên hơi muốn hóng chuyện. Cô quay người bước lên xe, lấy điện thoại di động ra, ấn mở thiết bị theo dõi vừa mới cài vào trên người của Lệ Minh Nhã.
Điện thoại nhanh chóng truyền đến âm thanh thông báo định vị.
Lệ Minh Nhã vào phòng, đang xả nước trong phòng tắm. Tiếp theo là giọng cô ta nói chuyện điện thoại nhờ hỗ trợ.
Sau đó, Hạ Phương nghe thấy tiếng Lệ Minh Nhã nói chuyện.
Cuối cùng là tiếng quần áo xé rách, hoà cùng hàng loạt các âm thanh nghe mà cảm thấy ngượng ngùng.
Hạ Phương mỉm cười, thậm chí không dám tưởng tượng ra hình ảnh kia.
Đúng vậy, lắng nghe âm thanh, trong căn phòng kia. Lệ Minh Nhã này, khẩu vị cũng thật mặn nhỉ?
Tuy nhiên, khi nhớ tới loại thuốc kia bên trong bát đũa và ly nước kia, sắc mặt Hạ Phương tối sầm, ánh mắt đột nhiên trở nên u ám và sắc bén.
Nếu như không phải mình nhạy bén, đã tức khắc ngửi ra được mùi thuốc đặc biệt nên đã chú ý hơn, trước đó khi đang uống nước, ngón tay chạm vào bát đũa, lại thừa dịp Lệ Minh Nhã rót nước cho mình, cô vuốt miệng ấm trà một cái, sau đó uống thuốc giải...
Chỉ sợ, mình chính là người nắm bên trong lúc này. Lệ Minh Nhã thật sự ghê tởm và độc ác.
Cô ta thích dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này đối phó với người khác, vậy để bản thân cô ta được hưởng thụ một chút.
Tắt video, Hạ Phương gửi cho Tư Thành định vị của mình, nhìn thấy vẻ mặt hiếu kỳ của Sở Lâm Xuyên, cô mới nhận ra trên xe còn có người khác.
Cho nên, mọi chuyện vừa rồi anh ấy đều nghe thấy?
“Khụ khụ..” Hạ Phương ho khan, vừa định giải thích đôi câu.
Sở Lâm Xuyên ngay lập tức xua tay, khẩn trương nói: “Cái kia, sếp Phương, tôi, tôi không nghe thấy gì cả..."
Ngoài miệng nói như vậy nhưng mặt anh ấy đã đỏ cả lên, cả người xấu hổ đến mức không còn mặt mũi, hận không thể †ìm một cái lỗ để chui xuống vào.
Tất cả những gì trong đầu anh ấy bây giờ là, sao sếp Phương lại là người như vậy chứ?
Sao cô lại có thể mở cái loại video kia ở trên xe?
Cái âm thanh kia, cho dù có là đàn ông, nghe cũng cảm thấy mặt đỏ tới tận mang tai, thế mà vẻ mặt của cô vẫn bình tĩnh và ung dung, thậm chí khoé miệng còn nở nụ cười kỳ quái.
Sở Lâm Xuyên cảm thấy thế giới của mình lại bị sụp đổ một lần nữa, dù cho anh ấy không ngừng tự nhủ, chỉ là nghe nhầm, không phải là sự thật, nhưng...
Trong đầu vẫn không ngừng vang lên thứ âm thanh vừa mới nghe được.
Không thể xua đi.
Hạ Phương quan sát vẻ mặt kì quái của anh ấy, biết con người này hiểu lầm rồi.
Cô đành thở dài, nhẹ giọng nói: “Nghe được thì là nghe. được, dù sao cũng không phải chuyện gì lớn.”
Ngay lập tức Sở Lâm Xuyên cảm thấy càng thêm lúng túng, chuyện này mà cũng không phải là chuyện lớn sao?
Vậy như thế nào mới là chuyện lớn? Nghĩ tới đây, anh ấy không khỏi run rẩy.
Hạ Phương cố nhịn cười, mệt mỏi dựa vào lưng ghế: “Tôi gửi vị trí cho anh, anh lái xe đi.”
“À, dạ... được, được sếp Phương.” Sở Lâm Xuyên luống cuống tay chân khởi động xe, nhưng vừa mới xuất phát, suýt
chút nữa đâm vào cây đại thụ ven đường.
Mãi mới lên đường, anh ấy lại liên tục mất hồn mất vía, mấy lần xém chút xảy ra tai nạn.