Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 391: Ý của cô là



Bây giờ còn có mặt mũi tới cầu xin ông hỗ trợ xử lý vấn đề của An Phỉ Nhi?

Ông không thuận tay dẫm hai chân đã không là không tệ rồi.

Đương nhiên, dù sao thì ông cụ cũng chứng kiến An Nina lớn lên từng ngày, nhìn thấy dáng vẻ cầu xin hèn mọn của An Nina, ông cụ Tư vẫn đồng ý với cô ta, sau khi cô ta rời khỏi, sẽ dùng hết mọi khả năng để phía chính phủ không truy cứu trách nhiệm cá nhân và các sai phạm của cô ta.

Còn riêng với tất cả mọi xét xử liên quan đến An Phỉ Nhi, ông cụ Tư sẽ không can thiệp.

Tuy rằng An Nina vẫn không hài lòng nhưng đây đã lời hứa hẹn lớn nhất mà ông cụ Tư có thể cho cô ta rồi.

An Nina làm nhiều chuyện đáng xấu hổ như vậy, nếu không phải nể mặt nhà họ Tư và nhà họ An có mối liên hệ, ông cụ Tư cũng chẳng thèm quan tâm tới sống chết của cô ta.

“Nói đi, vì sao lại làm như vậy?” Sắc mặt của Tư Thành hơi nặng nề, giọng điệu sắc bén.

An Nina nhìn thoáng qua Nam Phong, lại nhìn khuôn mặt đã bắt đầu tái nhợt của Tư Thành, cô ta biết hẳn là thuốc đã phát huy tác dụng.

Anh nhíu chặt mày, dáng vẻ rõ ràng không được thoải mái cho lắm.

Cô ta biết, cơ hội của cô ta đã tới.

Nhưng nơi này là bệnh viện, hơn nữa bên cạnh còn có Nam Phong.

Nếu Tư Thành ngã xuống ngay lúc này, chắc chắn Nam Phong sẽ nghĩ cách giải độc cho anh, đến lúc đó chẳng phải mọi công sức của cô ta sẽ đổ sông đổ biển sao?

“Xin lỗi...” An Nina cắn môi, yếu ớt quỳ gối trước mặt Tư Thành, vừa lau nước mắt vừa nức nở: "Anh Thành, em sai rồi, em thật sự sai rồi, không phải do em cố ý, em, em thật sự đã đến đường cùng.”

“Em cũng không muốn làm như vậy, là người đó ép em... Em không có lựa chọn nào khác.” An Nina nói xong rồi bật khóc.

“Em rất muốn nói cho anh tất cả nhưng em cũng biết căn bản anh sẽ không tin tưởng em. Em vẫn chưa muốn chết, nếu em đã chết thì thôi, nhưng người nhà của em vẫn còn ở trong tay người kia, em thật sự chỉ có thể làm như vậy...

Vẻ mặt Tư Thành lại càng thêm thâm trầm: "Ý của cô là, có người sai cô làm như vậy?”

An Nina dường như không nghe thấy lời của Tư Thành, tự nhủ: "Em không thể làm liên lụy đến người nhà của em, em chẳng còn gì nữa, bản thân em bị như thế nào cũng chẳng sao. nhưng bọn họ lại xuống tay với người nhà của em, em, em thật sự rất tuyệt vọng.”

Cô ta nói xong, bỗng nhiên bắt lấy quần của Tư Thành: “Anh Thành, anh tin em không? Chuyện tới lúc này, em thật sự không biết nên làm gì cả, nếu anh tin tưởng em, em có thể nói hết tất cả những điều em biết cho anh, em thề, tất cả những điều em nói đều là sự thật.”

Tư Thành hơi nâng cằm lên: "Nói đi.”

An Nina nhìn xung quanh, lắc đầu nói: "Không, không thể nói ở đây, chúng ta phải tìm một nơi an toàn, em sợ, em thật sự rất sợ...”

An Nina lo lắng ôm lấy hai tay như thể cực kỳ sợ hãi.

Lông mày của Tư Thành càng nhíu chặt.

Nhưng anh không từ chối mà lại nói với Nam Phong ở bên cạnh: "Mượn văn phòng của anh một chút.”

Nam Phong đương nhiên không từ chối, chỉ về phía trước: "Mời, tôi đi trước sắp xếp phòng bệnh cho ông cụ.”

Tư Thành liếc mắt nhìn An Nina, lạnh lùng nói: "Tốt nhất cô đừng giở trò.”

An Nina tỏ ra vô cùng đáng thương, cắn môi: "Em đã đến nước này rồi, anh Thành, vì sao anh vẫn không chịu tin tưởng em? Nhưng không sao, bởi vì sau đó anh nhất định sẽ tin em”

Tư Thành xoay người đi về phía văn phòng của Nam Phong.

Trong nháy mắt An Nina cúi đầu đứng dậy, đáy mắt hiện lên ý cười gian xảo, bước nhanh đi lên cùng Tư Thành tới văn phòng của Nam Phong.

Lúc Hạ Phương đi tới bệnh viện, Tư Thành và An Nina đã rời đi được một lát.

Cô hít mũi, cứ cảm thấy không khí ở đây có một mùi hương rất kỳ quái, rất giống với mùi hương vừa rồi cô ngửi thấy trên người Lệ Minh Nhã.

Cô hơi nheo mắt lại, đưa mắt nhìn xung quanh, rơi vào trầm tư.

Sở Lâm Xuyên cũng tới đây, vừa lúc nhìn thấy Nam Phong và hai y tá đẩy ông cụ ra ngoài, Sở Lâm Xuyên tiến lên nói: "Bác sĩ Nam, ông cụ thế nào rồi?”

Nam Phong ngước mắt: "Cậu Ba, ông cụ đã an toàn.”

Hạ Phương cúi đầu, nhìn ông cụ đang nằm trên giường bệnh, ông nhắm hai mắt, dường như đang ngủ say, chỉ là...

Hạ Phương nhìn thêm một cái lại nhịn không được nhíu mày: "Tôi có thể nhìn ông cụ một chút không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.