Hạ Phương không nói nhiều cho Nam Phong và Chử Đình Lệ, cô chỉ nói qua loa với Nam Phong rằng khí độc ông cụ hít phải có chứa bột phấn.
Do nồng độ khí khá cao nên khi ông ấy hít vào, khoang miệng và xoang mũi mắc kẹt rất nhiều cặn.
Tuy thứ này không độc hại lắm, nhưng nếu khí độc tồn tại lâu trong cơ thể chắc chắn sẽ gây ra tác dụng phụ.
Đặc biệt là cơ thể ông cụ vốn đã yếu, không thể chịu được giày vò.
Đương nhiên Nam Phong biết rõ tình huống này, vậy nên khi Hạ Phương lau được thứ này ra khỏi mũi ông cụ, sắc mặt anh ta trở nên cực kỳ khó coi.
Mặt khác, Chử Đình Lệ không những không làm tốt việc mà còn công khai xúc phạm Hạ Phương.
Mặc dù Hạ Phương chỉ là mợ chủ mới vào nhà, nhưng người có thể lọt vào mắt xanh của Tư Thành có thể kém sao?
Chưa kể với khí chất trên người Hạ Phương cùng với việc cô chỉ cần nhìn qua đã biết vấn đề của ông cụ, Nam Phong. biết ngay mợ chủ này là một nhân vật lợi hại.
Càng không thể đắc tội.
“Bác sĩ Nam, tôi...” Chử Đình Lệ đáng thương đỏ khóe mắt, cô ta còn muốn biện minh nhưng Nam Phong ngắt lời.
“Sai chính là sai, lần này cô sơ suất không xử lý sạch sẽ cặn dư trong mũi ông cụ, nếu lần sau xảy ra vấn đề khác thì sao?"
Chử Đình Lệ cúi đầu, nước mắt bắt đầu rơi xuống.
Nam Phong nói tiếp: “Đừng quên, chúng ta là bác sĩ. Bất kỳ sai sót nhỏ nào cũng có thể gây tử vong. Huống chỉ, chúng ta là người chăm sóc cho ông cụ Tư, công việc thường ngày nhẹ nhàng hơn bệnh viện bên ngoài rất nhiều, tiền lương cũng cao hơn bên ngoài. Chúng ta phải làm việc cẩn thận để xứng đáng với phúc lợi nhà họ Tư và càng xứng đáng với y đức của bản thân”
Nói đến cả y đức, Chử Đình Lệ hoàn toàn không nói nên lời.
Cô ta cảm thấy cô ta chỉ sơ ý, không để ý đến phần phía ngoài của mũi thôi, có cần phải làm to chuyện như vậy không?
Chưa nhäc đến mợ chủ không biết chui từ đâu ra, kể cả Nam Phong cũng mắng cô ta gay gắt khiến Chử Đình Lệ cảm thấy khó chịu.
Nhưng dù không thích, cô ta cũng không dám cãi lại.
Dù sao Nam Phong là lãnh đạo trực tiếp của cô ta và là Phó Giám đốc bệnh viện.
Nói là Phó Giám đốc nhưng thật ra Giám đốc ở đây hầu như không quản lý việc gì mà chỉ mang danh, thỉnh thoảng tiếp đãi một số nhân vật lớn ở Giang Lâm, còn Nam Phong xử lý việc thường ngày.
Nếu đắc tội Nam Phong, cô ta sẽ không thể ở lại đây.
Nam Phong nói đúng, làm việc ở đây rất nhẹ nhàng, chỉ cần không mắc lỗi thì dễ dàng nhận được mức lương cao gấp đôi bên ngoài.
Cô ta chưa muốn mất công việc này.
Cô ta chỉ đành nhỏ giọng xin lỗi: “Thật xin lỗi, bác sĩ Nam... Tôi sai rồi, sau này tôi nhất định cẩn thận hơn, không bao giờ mắc lỗi ngu ngốc như vậy nữa.”
“Điều cô cần làm là xin lỗi mợ chủ chứ không phải tôi. Chính là cô ấy kịp thời phát hiện vấn đề mới ngăn chặn được sai lầm lớn.” Nam Phong trầm giọng nói.
Chử Đình Lệ cực kỳ không muốn cúi đầu trước Hạ Phương, nhưng dưới áp lực của Nam Phong, cô ta không thể không cúi đầu.
“Rất xin lỗi mợ chủ.” Hạ Phương không nhìn Chử Đình Lệ mà mỉm cười với
Nam Phong: “Bác sĩ Nam khách sáo rồi. Tư Thành không có ở đây sao?”
Hạ Phương chỉ quan tâm đến sự an toàn của ông cụ, còn những người trong bệnh viện thế nào, cô tin Nam Phong với tư cách lãnh đạo hiểu rõ hơn cô và thích hợp xử lý những chuyện này hơn.
Cho nên cô không nhận lời xin lỗi của Chử Đình Lệ, thậm chí còn không thèm nhìn cô ta.
Nam Phong nghe vậy mới nhớ lại chuyện vừa rồi, anh ta thì thâm: “Cô gái vừa nãy đưa ông cụ đến đây hình như có lời muốn nói với cậu chủ, cậu chủ đã đưa cô ta vào văn phòng của tôi...”
Chưa dứt câu, anh ta chợt nhận ra gì đó rồi sững người, lời nói có phần lo lắng: “Mợ chủ, cô gái đó là người họ An, không biết có gây bất lợi cho cậu chủ không, cô vẫn nên nhanh đi xem đi.”
Dù không biết ân oán giữa An Nina và Tư Thành, nhưng nhìn dáng vẻ Tư Thành bóp cổ cô ta không giống đùa giỡn chút nào.