Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 397: Yếu quá



Ở đây không có người ngoài, anh không nhịn được mà ra tay.

Tư Thành nhìn Sở Lâm Xuyên rồi lại nhìn Hạ Phương, không biết có phải ảo giác của anh hay không mà bầu không khí có gì đó sai sai.

Chẳng lẽ cách anh đánh người quá đáng sợ khiến Hạ Phương sợ hãi?

Không đến mức đấy mà...

Lần trước ở cửa sông Trừng, cô còn gặp cảnh tàn bạo hơn.

Chẳng lẽ do An Nina là nữ, anh lại đánh phụ nữ, nên Hạ Phương khinh thường anh?

Đang suy nghĩ lung tung, Sở Lâm Xuyên lên tiếng: “Làm em sợ phát khiếp, má! Em nói rồi, chắc chắn anh hai sẽ không thèm thuồng phụ nữ khác ngoài sếp Phương, đúng là thế thật!”

Hạ Phương khẽ nhíu mày, cô cảm thấy lời nói của Sở Lâm Xuyên đáng bị đánh.

Nhưng cô chưa kịp ngăn lại thì Sở Lâm Xuyên đã vỗ ngực nói: “Anh không biết đâu, sếp Phương vừa nghe được tiếng ở bên trong đã tức giận đá tung cửa luôn!”

“Nín!” Hạ Phương sa xẩm mặt mày, vốn đã đủ xấu hổ rồi mà tên ngốc Sở Lâm Xuyên này còn chen vào.

Sở Lâm Xuyên sợ hãi lùi ra sau, khẩn trương nhìn Hạ Phương: “Sếp Phương, tôi, tôi nói thật mà. May anh hai không gian dối, nếu không, tôi ủng hộ tuyệt đối để anh hai làm cánh cửa thứ hai!”

Nói xong, Sở Lâm Xuyên cảm thấy bản thân quá tuyệt vời.

Nhìn đi, sếp Phương chắc chắn hiểu được khao khát sinh tồn rồi tha thứ cho anh ấy nói lắm nhỉ?

Hạ Phương nắm chặt nắm đấm, đột nhiên rất muốn đánh người, làm sao giờ?

Tư Thành bật cười.

Thì ra vợ anh bước vào với khuôn mặt đen xì là vì lý do này sao?

Anh cứ nghĩ Hạ Phương không quan tâm đến mình, nhưng hóa ra không phải vậy.

Cô chỉ không giỏi thể hiện ra, nhìn xem, đột nhiên nghiêm túc lên, anh đã bị hút hồn với vẻ ngoài ngầu lòi của cô rồi

Quả là người phụ nữ của anh. Tư Thành nở nụ cười ngốc nghếch, bước đến nắm tay Hạ Phương: “Vợ à, em yên tâm, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, anh không bao giờ làm chuyện có lỗi với em.”

Hạ Phương gãi đầu, không biết phản ứng thế nào trước sự đầu hàng đột ngột này.

Nhưng Tư Thành đã ngồi xổm trước mặt Hạ Phương, nhẹ nhàng nhấc bắp chân Hạ Phương lên: “Đá bằng chân phải à?”

Hạ Phương hoảng sợ trước động tác này của anh, cô vô thức co chân nhưng Tư Thành lại giữ chặt.

Cô mất tự nhiên quay mặt đi: “Không sao, không đau.”

“Anh đau.” Giọng điệu của Tư Thành thản nhiên, ánh mắt kiên định và dịu dàng.

Hạ Phương cau mày: “Đánh người thôi mà còn làm mình bị thương?”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. [Ngôn Tình] Anh Ấy Bệnh Không Hề Nhẹ
2. Một Ngôi Sao Sáng, Hai Ngôi Sáng Sao
3. [Xuyên Thư] Ăn Mật
4. Đồ Hoa
=====================================

Hạ Phương nói rồi cúi đầu xem Tư Thành bị thương chỗ nào.

Không cần nghĩ cũng biết, An Nina tìm mọi cách lừa Tư Thành đến đây, chắc chắn cô ta có âm mưu gây rối với Tư Thành.

Cuối cùng lại bị Tư Thành nhìn thấu nên thất bại, trái lại còn bị Tư Thành đánh một trận.

Nhưng Hạ Phương không biết An Nina làm gì với Tư Thành, ánh mắt lo lắng sợ anh bị thương.

Tư Thành ngước mắt, đôi mắt hẹp dài chan chứa cảm động, giọng nói nhẹ nhàng: “Đau lòng.”

Hạ Phương sửng sốt hồi lâu mới tỉnh táo lại, anh đang nói đau lòng cho chân cô?

Khỏi phải nói, vừa nấy đá cửa không có cảm giác, nhưng lúc này bị Tư Thành cầm lấy, cô liền cảm thấy đau...

Do gần đây ít vận động sao? Chỉ đá mỗi cánh cửa thôi mà cũng đau.

Yếu quá.

Lúc cô đang than thở, Tư Thành đứng dậy, sau đó khom lưng bế Hạ Phương lên.

Hạ Phương bất ngờ không kịp phòng bị, vội vàng ôm chặt cổ Tư Thành giải thích: “Em không sao, thật sự không đau...”

“Cho dù không đau anh cũng ôm em.” Tư Thành nói xong, không cho Hạ Phương phản bác, ôm cô ra khỏi phòng nghỉ.

Khi thấy cánh cửa bên ngoài hy sinh đây hùng dũng nằm dưới đất, đôi mắt sắc bén của Tư Thành trở nên sâu thẳm hơn.

Tuy đau lòng cho Hạ Phương, nhưng thực ra anh cũng có chút vui mừng.

Hóa ra Phương bảo bối quan tâm anh như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.