Đương nhiên Tư Thành không thuật lại hết toàn bộ những lời nói ghê tởm mà An Nina đã nói, dù sao Tư Chính An vẫn đang ở đây, anh chỉ tóm tắt đơn giản.
Chỉ nói bọn họ không chỉ tính kế mình anh, mà còn tính kế luôn cả Hạ Phương, anh vô cùng tức giận nên đã xử lý cô ta.
Hạ Phương nghĩ rằng Tư Chính An sẽ nói Tư Thành quá xúc động, không nên động tay như vậy.
Dù sao đánh người cũng là phạm pháp, huống chỉ anh còn đánh người ta tàn phế.
Kết quả, Tư Chính An vỗ một cái vào bàn, bức xúc quát lên: “Cô ta thật là to gan, tính kế cha và con trai của cha thì thôi, còn dám tính kế cả con dâu của cha nữa? Thật sự đã làm mất hết mặt mũi của nhà họ An và nhà họ Lệ.”
Tư Chính An dứt lời, sắc mặt trở nên nặng nề, kích động nói: “Nhớ năm đó, nếu không nhờ nhà họ Tư chúng ta thì nhà họ An và nhà họ Lệ bọn họ có thể có hôm nay sao? Bọn họ nhớ thương con trai của cha thì thôi, có bản lĩnh thì tự nghĩ cách gả đến nhà họ Tư đi, bản thân không có bản lĩnh còn dám động tay động chân với con dâu của cha, chán sống rồi!”
“Tư Thành, con đánh thì cứ đánh nhưng chuyện này không thể tính như vậy. Tuy rằng con và Tiểu Phương đều không xảy ra chuyện gì, nhưng hiển nhiên hành động của bọn họ đã thể hiện rằng bọn họ không để nhà họ Tư chúng ta vào mắt. Gần đây không phải nhà họ An và nhà họ Lệ đang chuẩn bị lên kế hoạch cho dự án mới sao? Khiến bọn họ thất bại cho cha, cha thấy gần đây bọn họ rảnh rỗi sinh nông nổi, cần phải tìm vài chuyện vui cho bọn họ làm, hừ, coi như giúp đỡ cho bọn họ đi."
Hạ Phương cũng bị khí thế của Tư Chính An dọa sợ, lập tức đứng khựng ở nơi đó.
Tư Chính An nhìn Hạ Phương, cho rằng cô bị lời Tư Thành vừa mới nói hoặc bị hành vi của đám người Lệ Minh Nhã dọa sợ, càng thấy đau lòng hơn, cảm thấy cách nói của mình ban nãy vẫn còn nhẹ, chưa đủ hả giận.
Vì thế tiếp tục nói: “Những tư liệu mật hồi trước của nhà họ An và nhà họ Lệ, không phải tìm nhà chúng ta nhờ đè xuống sao? Hiện tại nếu đã không cần nhà họ Tư chúng ta che chở nữa, đã dám tính kế lên đầu con dâu nhà họ Tư chúng ta, vậy thì cứ công khai những thứ đó ra ngoài, để cho bọn họ bận rộn công việc chút.”
Tư Thành nghe vậy, lười nhác dựa vào ghế: “Cha chỉ cần lo nằm ở chỗ này dưỡng bệnh cho khỏe, vợ của con bị bắt nạt mà cần cha phải nhắc con nên làm thế nào sao?”
Tư Chính An nghe vậy, tức khắc giận đến mức đỏ bừng cả mặt: “Con là cái đồ bất hiếu, cha còn không thể quan tâm con dâu của cha sao?”
Tư Thành cười nói: “Đương nhiên cha có thể quan tâm, nhưng quyền lợi của cha bây giờ đều đang ở trong tay con, cho nên không cần cha nói, những người đó dám ức hiếp vợ của con, con sẽ dâng trả gấp mười lần gấp trăm lần, để cho bọn họ biết thế nào là nhân gian hiểm ác.”
“Con đây là đang ức hiếp cha già rồi, không nói được nhiều chuyện, không làm chủ được, phải không?”
“Nào dám, chỉ cần cơ thể cha khỏe mạnh, yên tâm tĩnh dưỡng, đừng gây thêm phiền phức cho con là được.”
Hoá ra là thằng con bất hiếu này là đang trách mình bị người ta lợi dụng, gây thêm phiền phức cho nó hả?
Tư Chính An tức giận đến mức không thốt nên lời.
Hạ Phương nhìn một màn “Cha từ con hiếu” này, nhịn không được phải che miệng nở nụ cười.
Không ngờ được Thành Gia ngày thường thoạt nhìn nhã nhặn trưởng thành như vậy lại biến thành người nghịch ngợm đến thế ở trước mặt ông cụ, cái giọng điệu chống đối này với anh của ngày thường tựa như hai người khác nhau.