Có thể tưởng tượng đến việc Hạ Phương là người của Tư Thành, cô ta gọi Lệ Minh Hùng lại.
“Anh, không được, không thể cứ tới như vậy được.”
Lệ Minh Hùng đen mặt: "Em đã bị cô ta làm tổn thương tới mức này mà còn nhịn nữa sao? Đây là phạm pháp, Tiểu Nhã, lần này chỉ có em uất ức chịu đựng, còn anh chịu không nổi!"
“Đứa em gái quý báu anh nâng niu trong lòng bàn tay là người để mấy kẻ chó má kia có thể tùy tiện động vào sao? Đáng chết! Không giết chết bọn họ, bọn họ còn tưởng rằng chúng ta dễ bắt nạt.”
Lệ Minh Nhã cắn răng: "Không phải em không cho anh ra tay với bọn họ, nhưng không thể động thủ tùy tiện. Tư Thành che chở cô ta, chúng ta hành động mà không chuẩn bị, chưa chắc có thể chiếm được chỗ tốt.”
Lệ Minh Hùng liếc nhìn Lệ Minh Nhã một cái: "Em xác định em không che chở cho thằng nhóc Tư Thành đó chứ?”
Lệ Minh Nhã thay đổi sắc mặt: "Con đàn bà của anh ta đối xử với em như vậy, sao em có thể che chở anh ta nữa chứ? Hiện tại em chỉ hận không thể ăn thịt anh tai"
Đúng vậy, tối hôm qua, đáng lẽ cô ta nên được hưởng một đêm ngàn vàng bên cạnh Tư Thành, nhưng kết quả...
Nghĩ đến chuyện xảy ra vào tối hôm qua, cô ta vẫn không thể nào nhịn được mà rùng mình, cả người cực kỳ khó chịu.
“Vậy em nói xem phải làm như thế nào?” Lệ Minh Hùng ngồi xuống, tức giận đến mức thở dốc.
Lệ Minh Nhã cắn răng: "Hôm nay là ngày bộ dạ hội của em hoàn thành, chúng †a phải hủy hoại thanh danh của người phụ nữ kia trước, sau đó lại nghĩ cách giết chết cô ta.”
“Được, anh trai đi cùng em.” Vì thế anh em hai người sửa soạn một phen rồi xông tới.
Lúc Tô Tử Ninh hoang mang rối loạn chạy tới báo, thật ra Hạ Phương đã đứng trên lầu theo dõi một hồi lâu.
“Sếp Xuyên và sếp Khôn đã chuẩn bị xong rồi hả?” Hạ Phương hỏi. “Đúng vậy sếp Phương.” “Ừm!"” Hạ Phương đứng dậy: "Đi thôi.”
Đi ra khỏi văn phòng, đúng lúc gặp được Sở Lâm Xuyên và Sở Lâm Khôn, sắc mặt của hai người không được đẹp cho lắm, hình như vừa mới xảy ra tranh chấp.
Hạ Phương cười: "Hai vị đã nghĩ xong nên xử lý như thế nào chưa?”
Lúc này hai người mới phục hồi tinh thần, sắc mặt của Sở Lâm Khôn có hơi nặng nề: "Lúc này sợ là người tới không mang theo ý tốt, không dễ đối phó.”
“Ồ, có gì mà không dễ đối phó? Bộ dạ hội đã hoàn chỉnh, cô ta còn có thể phá nó hay sao?”
“Nếu thật sự phá nó, thứ bị hủy đi không chỉ là bộ đồ dạ hội đó mà còn cả LM của chúng ta, quan trọng nhất chính là danh tiếng của sếp Phương.” Sở Lâm Khôn chau mày.
Tất nhiên Sở Lâm Xuyên cũng biết tính nghiêm trọng của vấn đề này, đặc biệt là khi Lệ Minh Nhã mới vừa trải qua một cú sốc như vậy, lúc này chắc chắn cô ta tới đây sẽ không bỏ qua dễ dàng.
“Sếp Phương...” Sở Lâm Xuyên nhìn Hạ Phương: "Cô thấy thế nào?”
“Đi gặp bọn họ trước rồi lại nói sau.” Nói xong, Hạ Phương lại hỏi Sở Lâm Khôn: "Tôi nói anh sắp xếp nhà kiểm định và người quay phim, đã ổn chưa?”
“Đã quay chụp xong video suốt đêm, nhà kiểm định cũng đã vào vị trí.” Hạ Phương gật đầu, khóe miệng cong lên nở nụ cười ưu nhã: "Vậy là tốt rồi.”
Ba người xuống lầu, nhìn thấy người phụ trách bộ phận xã giao đã bắt đầu làm việc, chỉ có điều đối mặt với một đám nhân vật bang phái khí thế hung hăng như vậy, bọn họ đối phó cũng hơi quá sức.
Nhìn thấy đám người Hạ Phương ởi tới, bọn họ thở dài nhẹ nhõm một hơi, xoay người tới trước mặt Hạ Phương báo cáo tình hình.
Hạ Phương gật đầu, để bọn họ đứng ở một bên nhìn là được.
“Cô Lệ bày thế trận thật lớn, người biết sẽ biết cô tới đây để nhận váy dạ hội, người không biết còn tưởng rằng cô tới đây gây sự đấy.” Hạ Phương mặc một bộ váy ngắn màu tím được cắt may vừa người, một thiết kế bình thường trong công việc của cô, ôm vào đường cong lả lướt quyến rũ, tôn lên dáng người, càng thêm phần xuất sắc.
Màu tím nhạt như được sinh ra dành cho cô, thể hiện khí chất của cô một cách hoàn mỹ, khiến cô thoạt nhìn vô cùng khí thế, cả người tỏa sáng.
Chỉ liếc mắt một cái, Lệ Minh Hùng đã bị vẻ ngoài của Hạ Phương thu hút.
Anh ta vẫn luôn cho rằng Hạ Phương mà Lệ Minh Nhã hay nhắc tới hẳn là cái loại hồ ly tinh quyến rũ nhưng người ở trước mặt lại thanh cao thoát tục, khí chất trong sáng, gương mặt tinh xảo kia càng vô cùng xinh đẹp rạng ngời.
Nhìn lại em gái nhà mình, dù cho cao gầy hơn Hạ Phương nhưng đứng ở trước mặt Hạ Phương, dù là nhan sắc hay khí thế đều thua hẳn Hạ Phương mấy phần.
Cũng không trách được Tư Thành sẽ chọn Hạ Phương. “Gây chuyện? Ồ, tôi thì có thể tới chỗ này của cô gây chuyện gì chứ?” Hai mắt Lệ Minh Nhã tựa như chứa độc, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Phương: "Tất nhiên là tới nhận bộ đầm dạ hội của tôi về rồi, cũng không biết thiết kế trưởng Hạ đã chuẩn bị xong chưa.”