Lệ Minh Nhã cũng không biết mình thử xong chiếc váy như nào.
Mãi đến khi thay xong, mặc lại quần áo của mình vào, cô ta vẩn chưa hồi thần.
Trong đầu chỉ có một ý niệm, đó chính là ấn tượng.
Ấn tượng cực kỳ.
Mặc chiếc váy này vào, cô ta giống như công chúa tuyệt thế, đẹp đến mức không gì sánh nối, làm cô ta còn sắp không nhận ra đó là mình nữa.
Cô ta vẫn luôn nghĩ rằng dáng người cô ta cũng đẹp, nhưng chưa đến mức đẹp xuất sắc, mặc bộ lễ phục này vào cô ta mới biết, thì ra cô ta cũng có thế xinh đẹp như này, đẹp đến mức choáng ngợp.
Dáng người vốn không nổi bật, nhưng lại được bộ lề phục này tôn lên trước lồi sau vểnh, chỗ cần lồi đều lồi, chỗ không cần lồi thì được che đi hoàn toàn, toàn thân như được khoác lên phượng bào, quý khí mười phần, hào quang vạn trượng.
Giờ phút này, cuối cùng cô ta đã hiểu tại sao lại có nhiều phụ nữ ở giới thượng lưu thích LM như vậy rồi.
LM chắc chắn có bản lĩnh làm cho phụ nữ
trở nên xinh đẹp.
Mới chỉ một bộ lễ phục mà đã nâng cô ta lên không biết bao nhiêu bậc, làm cho cô ta biến hóa trong nháy mắt, từ cô em gái thô lỗ, trở thành quý thiên kim xinh đẹp cao quý.
Dù nhà họ Lệ đã tẩy trắng nhiều năm, nhưng cái thứ như là khí chất thì sẽ không thay đổi.
Lệ Minh Nhã lớn lên trong môi trường đánh đánh giết giết từ nhỏ, trên người cô ta có khí chất của thố phỉ xinh đẹp mà ngang ngược, cái thứ mà được nuôi dưỡng từ lúc nhỏ như này, sau khi lớn lên rất khó mà thay đối được.
Nhưng sau khi mặc bộ lễ phục của LM lên người, trên người cô ta tràn ngập khí chất cao quý.
Sức hút của LM, không chỉ dừng ở giá trị thương hiệu thịnh hành toàn cầu của nó, hơn cả đó là cái đẹp cùng sự tận hưởng mà nó mang lại cho người phụ nữ.
Chí ít ở giờ phút này, Lệ Minh Nhã thật sự đã bị LM thuyết phục.
Đến việc mình tới để gây sự cũng quên luôn rồi.
Cho đến khi đi ra khỏi phòng thử đồ, cô ta trông thấy Hạ Phương với sở Lâm Xuyên và mấy người nữa đang cười híp mắt nhìn mình, không
hiểu sao cô ta có dự cảm không tốt.
“Sao em gái chưa đi ra cho anh xem vậy?” Lệ Minh Hùng bị đánh cho ngơ ngác đứng lên, nhíu mày nhìn Lệ Minh Nhã.
Anh ta muốn nhìn xem, bộ lề phục tuyệt đẹp do cô gái xinh đẹp Hạ Phương thiết kế khi Lệ Minh Nhã mặc vào sẽ có hiệu quả gì.
Tất nhiên, anh muốn nhìn Hạ Phương mặc bộ lễ phục đó hơn, cô gái xinh như này mà mặc thì chắc chắn còn đẹp hơn tiên nữ. Anh ta còn có loại xúc động muốn đặt may cho Hạ Phương một chiếc như này nữa, có hai trăm triệu thôi mà?
Tí tiền này có là gì?
Nhưng nghĩ đến chuyện Hạ Phương là người phụ nữ của Tư Thành, là tình địch của em gái nhà mình, anh ta lại nhíu mày.
Rốt cuộc anh ta đang nghĩ cái gì vậy?
Anh ta tới là đế gây sự giúp em gái, cho người phụ nữ này ít bài học, trả thù cho em gái, sao anh ta có thể…
“Anh, sao vậy?” Lệ Minh Nhã cảm thấy bầu không khí không đúng cho lấm, cô ta vội vàng đi đến trước mặt Lệ Minh Hùng.
Lệ Minh Hùng nghĩ vừa nãy ma xui quỷ khiến kiểu gì mình lại muốn thanh toán cho cả Hạ Phương nữa, anh ta đen mặt, tự nhiên không biết
phải ăn nói với Lệ Minh Nhã kiểu gì, anh ta ho khan hai tiếng: “Không sao.”
“Thử xong rồi à?” Lệ Minh Hùng chuyến đề tài.
Lệ Minh Nhã gật đầu, khi cô ta đang nghĩ xem phải gây sự như nào thì nghe thấy Lệ Minh Hùng nói: “Thế đi về thôi.”