Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 412: Hết thảy đều là thật



Lệ Minh Nhã hét lên như điên: “Đánh, đánh cho tôi, đồ vô dụng! Nếu một người phụ nữ mà cũng không xử lý được, thì tôi còn cần các anh làm gì?”

Cơn tức giận của Lệ Minh Nhã đã kích thích những tráng hán này.

Quả thật, ban đầu bọn họ nghĩ đổi phó với một người phụ nữ nhỏ nhắn mà đi đông như này, có hơi nực cười.

Bọn họ nghĩ chắc là bọn họ tới đế trợ uy cho cô chủ bọn họ thôi, nếu mà phải ra tay thì một người trong số họ lên là đủ rồi.

Trơ mắt nhìn năm người ngã xuống, đau khố quằn quại dưới sàn, mặt bọn họ tái mét.

Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, há chả bị cười chết à?

Vì thế, một đám người đều bị kích thích không nhẹ, bọn họ phần nộ tiến lên, ra tay càng ngày càng ác độc.

Sắc mặt Hạ Phương trầm xuống, cô cười khẩy một cái, không đợi những người đó ra tay, cô đã nhanh chóng tiến lên tấn công trước đánh đòn phủ đầu.

Lại chưa đầy một phút, sáu bảy người còn lại đã gục hết dưới sàn.

Mà, để không cho họ làm hỏng đồ trong cửa hàng, Hạ Phương còn còn đá rất có tiếu tấu, đá họ vào cùng một vị trí.

Một phút sau, sáu bảy người đó đã bị quăng thành một đống, cộng với năm người trước, chất thành một đống, cảnh tượng rất là đồ sộ.

Hạ Phương vỗ vổ tay, thấy anh em nhà họ sở đang trợn mắt há hốc mồm, cô nhíu mày nói: “Sếp Xuyên, sếp Khôn, đi lấy lễ phục ra đây cho cô Lệ mang đi.”

“Cô, cô…” Lệ Minh Nhã nhìn cảnh này, cô ta lùi về sau hai bước, hai mắt trừng ra nhìn.

Sao lại thế, sao có thể chứ?

Hạ Phương, cô ta là siêu nhân à?

Lại có thể dựa vào một mình mình, nhẹ

nhàng hạ hết toàn bộ thuộc hạ của cô ta.

Đây là sức bạo kiểu gì chứ?

Dù là anh trai cô ta, anh trai cô ta đánh với hai người ở đây là đã cố lắm rồi, nhưng Hạ Phương lại…

Chuyện này không phải là thật.

Ngực Lệ Minh Nhã phập phồng kịch liệt, cô ta không dám tin tất cả những điều này là sự thật.

Cô ta muốn điên cuồng hét lên, cô ta muốn bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng này, nhưng cố họng cô ta lại như bị bóp lại, không thể hét ra lời.

Lệ Minh Hùng cũng vậy, toàn thân anh ta cứng đờ lạnh như băng, có cảm giác bị ác mộng quấn thân.

Lẽ nào, cảm giác trước đó của mình, không phải là ảo giác?

Hết thảy đều là thật…

Hạ Phương này, cô ta căn bản không phải là người bình thường…

“Cô Lệ, anh Lệ, nếu không còn việc gì khác, hai người mang chiếc váy với đám phế vật của các người đi đi. Hôm nay tâm trạng tôi khá vui, tôi không so đo chuyện này với hai vị nữa, nhưng…”

Hạ Phương liếc mắt nhìn bình hoa làm bằng sứ Thanh Hoa bị vỡ, mỉm cười yêu dã: “Chiếc bình

hoa này vì hai vị nên mới bị vỡ, hai vị phải bồi thường theo giá.”

Không đợi hai anh em hồi thần, Hạ Phương chỉ vào Sở Lâm Xuyên đã lấy lễ phục ra rồi nói: “Giá cả cụ thể, hai vị trao đổi với sếp Xuyên và sếp Khôn của chúng tôi là được, tôi còn có việc, không tiếp hai vị nữa.”

Mãi đến khi bóng dáng Hạ Phương biến mất ở tầng hai, anh em nhà họ Lệ mới tỉnh táo lại, toàn thân toát mồ hôi, hai chân còn hơi run run.

Đây không phải lần đầu sở Lâm Xuyên nhìn thấy Hạ Phương ra tay, anh ấy nhanh chóng bình tĩnh lại, mỉm cười tiến lên đưa chiếc váy đã đóng gói xong cho Lệ Minh Nhã: “Cô Lệ, đây là váy của cô, mời cô nhận lấy. Ngoài ra, chiếc bình sứ Thanh Hoa bị vỡ có giá gốc là ba mươi hai triệu tệ, tôi sẽ thu của hai vị theo con số này, ba mươi triệu tệ, hai vị quẹt thẻ hay chuyển khoản?”

“Phụt…” Lệ Minh Hùng vừa mất một trăm năm mươi triệu tệ, giờ nghe thấy cái bình hoa rách này được hét giá ba mươi triệu, anh ta tức đến nổi phun ra một búng máu, tức đến nổi tái cả mặt.

“Các người, khinh người quá đáng!” Lệ Minh Hùng lau khóe miệng, tức đến nỗi đỏ cả mặt, hai mắt trợn tròn.

Sở Lâm Xuyên cười: “Nếu hai vị không tin, có thể mời chuyện gia tới giám định, chúng tôi cũng

sẽ lấy hóa đơn ra cho hai vị xem.”

“Anh…” Lệ Minh Nhã cũng giận đỏ cả mặt.

Vốn dĩ, bọn họ chịu ấm ức nên tới để gây sự, nhưng cuối cùng không gây chuyện được, tiền thì thanh toán, người còn bị đánh, thế thì cũng thôi đi qiờ còn phải bồi thườnq với cái qiá trên trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.