Buổi chiều, cô cũng không đi làm nữa, cô về nhà dần mẹ Tiết Lan Hâm ra ngoài uống trà chiều.
Sau đó hai mẹ đi dạo phố, bắt đầu mua sắm một số vật dụng cho nhà mới.
Nhà mới đã sửa xong, đồ dùng trong nhà cũng đã chuấn bị đầy đủ hết, nhưng còn rất nhiều đồ dùng sinh hoạt cần mua mới.
Khoảng thời gian này, Tiết Lan Hâm toàn ở nhà nghỉ ngơi, bà cũng đang chán lắm đây.
Hiếm mới có dịp bà chịu đi dạo phô’ với Hạ Phương, tâm trạng tốt cô mua đồ thả phanh luôn.
Mới một lát, hai người đã xách túi to túi nhỏ trên tay rồi.
Không chỉ có quần áo, đồ dùng hàng ngày, đồ trang sức, còn có giày, túi xách các kiểu.
Mãi đến chín giờ tối, Tư Thành gọi điện tới, lúc này hai mẹ con mới lưu luyến bảo Tư Thành tới đón bọn họ.
Đầu tiên cả nhà đi một chuyến đến biệt thự mới ở vịnh Tinh Hà Loan, bởi vì vừa sửa xong, bình thường sẽ có quản gia tới mở cửa số cho thông gió, cho nên phòng không nặng mùi cho lắm.
Mấy người cất đồ xong, lại dọn dẹp đơn giản một chút, rồi trở về căn hộ.
Tắm rửa xong, Hạ Phương đang định kể cho Tư Thành nghe câu chuyện đặc sắc lúc chiều nay, bỗng nhiên điện thoại reo lên.
Ngụy Thung gọi tới.
Hạ Phương hơi thấp thỏm, sau đó cô vội vàng cầm điện thoại bắt máy, thì nghe thấy tiếng khóc của Ngụy Thung: “Phương bảo bối, khi nào em về… chị, có khi chị…”
Hạ Phương thấp giọng hỏi: “Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
Ngụy Thung cắn môi, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó cô ấy nói: “Cũng không phải chuyện gì lớn, chuyện là mấy hôm nay xảy ra chút sự cố nho nhỏ, vổn dĩ chị sắp khỏi rồi cơ, xong giờ lại thấy hơi khó chịu.”
Nếu thật sự chỉ hơi khó chịu, chắc chắn Ngụy Thung sẽ không nói với mình như vậy.
Rõ ràng là cô ấy đang khóc.
Trước giờ Ngụy Thung hiếu thắng, dù là ở trước mặt Hạ Phương, cô ấy cũng sẽ không dề dàng thể hiện ra mặt yếu đuối của bản thân.
Giờ cô ấy lại khóc lóc gọi điện cho cô, chính tỏ đã xảy ra chuyện lớn rồi.
“Chị đang ở đâu, gửi định vị cho em, bây giờ
em qua.
Nói xong, Hạ Phương cũng không cho Ngụy Thung cơ hội phản bác đã cúp máy luôn, sau đó cô chuẩn bị đơn giản ít đồ dùng rồi đi ra khỏi phòng.
Khoảng thời gian này, cô ấy toàn bận xử lý việc ở LM.
Vốn dĩ, nếu không có Lệ Minh Nhã gây cản trở thì cô ấy có thế làm xong việc đi về từ lâu rồi, khổ nỗi Lệ Minh Nhã cứ chạy tới gây sự, nên khoảng thời gian này cô không đi khỏi LM được.
Nhưng thuốc mà cô đưa cho Ngụy Thung đủ để cô ấy bình phục hoàn toàn, thoải mái đi tham gia màn múa mở màn kế tiếp.
Hơn nữa, sau khi trải qua hậu quả do không nghe lời mấy hôm trước, chắc chắn Ngụy Thung cũng không dám làm ấu, chắc chắn nghe lời Hạ Phương, quản lý tốt cường độ tập luyện, để cơ thể mình hồi phục trước đã.
Lúc này lại đột nhiên bảo cơ thể hơi khó chịu, vậy chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Hạ Phương không rảnh nghĩ nhiều, cô chỉ muốn nhanh chóng qua đó xem xem tình hình thế nào.
Nếu không phải thật sự không chống đỡ được nữa, chắc chắn Ngụy Thung sẽ không gọi
điện cho mình vào giờ này.
“Sao vậy?” Tư Thành đi ra khỏi phòng vệ sinh, thì thấy Hạ Phương vội vội vàng vàng xách đồ đế đi ra ngoài, anh nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì à?”
“Ngụy Thung xảy ra chuyện rồi, em phải qua đó xem thế nào.” Hạ Phương trầm giọng trả lời.
Mặt Tư Thành biến sắc: “Chuyện gì mà gấp vậy? Bây giờ có đặt được vé máy bay không?”