Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 43: Yêu tôi rồi à



Hạ Khánh Dương và Hạ Oanh Oanh hơi hoảng, ánh mắt nhìn hai người cảnh sát kia có chút bất an.

Nhưng Triệu Lệ Chi trái lại vẫn bình tĩnh, ung dung bước lên: “Hai anh cảnh sát, không biết chúng tôi đã phạm lỗi gì mà phải phiền hai vị đến đây một chuyến vậy?”

Nói xong bà ta còn cười giã lã: “Nếu là chuyện của chị Tiết thì tôi nghĩ đây là việc nhà của chúng tôi, tự chúng tôi có thể giải quyết ổn thỏa, không nhọc đến mấy vị phiền lòng”.

“Tiểu Phương, chúng ta là người một nhà nên không cần câu nệ lẫn nhau, có mâu thuẫn hay hiểu lầm gì thì cứ thẳng thắn nói ra, việc gì phải làm lớn chuyện, mời cả cảnh sát đến đây?”, Triệu Lệ Chi nhìn Hạ Phương, lại kéo tay Hạ Khánh Dương, ý bảo ông ta nói thêm vài câu.

Hạ Khánh Dương cũng biết nếu phải đến đồn cảnh sát thật thì sẽ rất phiền phức, khi đó còn chưa biết có chuyện gì khác xảy ra ngoài ý muốn không nữa.

Nhất là khoảng thời gian này Hạ Thị đang gặp đủ loại công kích từ bên ngoài, Cục Công Thương và Cục Cảnh Sát cứ hở một chút là lại gọi điện cho Hạ Khánh Dương, hỏi đủ vấn đề liên quan đến công ty của ông ta.

Bây giờ ông ta chỉ nhìn cảnh sát thôi cũng thấy sợ rồi.

“Dì con nói không sai, Hạ Phương, có chuyện gì thì người một nhà chúng ta tự giải quyết là được rồi, cần gì phải phiền đến các cán bộ cảnh sát này?”, Hạ Khánh Dương rất biết luồn cúi, ông ta nhanh chóng đến trước mặt hai người cảnh sát kia rồi lấy thuốc lá ra mời lấy lòng bọn họ.

“Cực cho hai sĩ quan cảnh sát phải đến đây chuyến này rồi, ha ha, đây chỉ là mâu thuẫn nội bộ gia đình thôi, không phải việc gì lớn đâu, không cần phiền các anh đứng ra giải quyết”, Hạ Khánh Dương cười lấy lòng, tay chân hoạt bát định tiễn hai người đi.

Nhưng hai sĩ quan cảnh sát kia chẳng những không chịu dời bước mà còn lấy thẻ ngành của mình ra, trầm giọng nói: “Ông Hạ Khánh Dương, chúng tôi nhận được khiếu nại từ người dân rằng công ty các người xây dựng trái pháp, có cả những hành vi trốn thuế, khai khống thuế, chúng tôi đã liên hệ với Cục Công Thương và Tổng cục Thuế, xin mời các vị về cục một chuyến”.

Không phải vì chuyện của Tiết Lan Hâm?

Hạ Khánh Dương ngơ ra, đứng sững tại chỗ.

Hạ Oanh Oanh vội vàng nói: “Nói bậy, bố của tôi không làm chuyện đó, mấy tin đó đều là bịa đặt cả”.

Nói xong lại quay phắt sang hét lên với Hạ Phương: “Hạ Phương, là mày đúng không? Vì trả thù bọn tao mà mày hại cả bố lẫn công ty của nhà mình đúng không? Lương tâm của mày đâu rồi?”

Hạ Phương liếc nhìn Tư Thành vẫn đang đứng hút thuốc ở cuối hành lang gần đấy, thấy gương mặt điển trai mang theo nụ cười lười biếng của anh bỗng nháy mắt với mình một cái, tựa như muốn nói: “Yên tâm, có tôi ở đây”.

Bỗng chốc, Hạ Phương không biết dùng từ ngữ nào để hình dung tâm trạng của mình lúc này.

Những năm qua, chỉ có một mình cô ở nước ngoài dốc sức làm việc nên đã sớm quen cô độc một mình, gặp chuyện gì cũng chỉ có một mình cô đứng ra gánh vác.

Cô chưa từng nghĩ rằng, trong lúc bản thân chật vật thế này, lại có một người đàn ông đứng cạnh bên, lặng lẽ dùng hành động của mình để che chở cho cô.

“Hạ Phương, đúng là mày rồi nhỉ?”, Hạ Khánh Dương trợn tròn hai mắt, tay run lên bần bật: “Thứ bất hiếu này, mày muốn phá nát cái nhà này mày mới vừa lòng đúng không?”

Hạ Phương không biện hộ cho bản thân, cho dù cô có giải thích không phải mình báo cảnh sát thì họ cũng chẳng thèm tin.

Cô chỉ miễn cưỡng nở nụ cười: “Ác giả ác báo, các người không làm gì sai thì việc gì phải sợ?”

“Mày, mày đợi đó!”, Hạ Khánh Dương sa sầm sắc mặt, bị cảnh sát dẫn đi.

Triệu Lệ Chi và Hạ Oanh Oanh cứ nghĩ bản thân không bị làm sao nên không bị dẫn đi.

Ai ngờ một viên cảnh sát lại đi đến trước mặt hai người: “Triệu Lệ Chi, bà là nghi phạm trong một vụ án mạng ba năm trước, có người trình báo bà phá hoại gia đình người khác, gián tiếp giết người, mời bà đi theo chúng tôi”.

Triệu Lệ Chi trợn tròn hai mắt muốn phản bác lại, nhưng lúc này lại có một cảnh sát khác đi đến nhìn về phía Hạ Oanh Oanh: “Hạ Oanh Oanh, cô có liên quan đến việc xúc phạm danh dự cùng với thuê người mưu sát, mời cô đi theo chúng tôi”.

Thế là một nhà ba người chẳng ai thoát thân được.

Trên hành lang ở bệnh viện đa khoa, vài bệnh nhân cùng người nhà ở phòng bệnh xung quanh đều đi ra vây xem, thấy cảnh này thì ai ai cũng bắt đầu nhỏ tiếng xì xầm bàn tán.

Hạ Khánh Dương và Hạ Oanh Oanh đã tái nhợt mặt mày, vừa chỉ trỏ mắng chửi Hạ Phương, vừa sốt ruột giải thích với cảnh sát rằng họ chẳng làm gì, những tin đồn kia đều là vô căn cứ, là có người hãm hại bọn họ.

Nhưng phía cảnh sát chỉ đáp lại họ một câu: “Có trong sạch hay không thì đợi về cục rồi sẽ rõ”.

Ba người cùng bị đưa đi, trên hành lang bỗng chỉ còn lại vài người qua đường đang bàn tán.

Khóe miệng Hạ Phương hơi nhếch lên, lạnh lùng nhìn bóng lưng của ba người Hạ Khánh Dương bị đưa đi, sau đó cô quay người, nhìn gương mặt trắng bệch của Tiết Lan Hâm, ánh mắt dần trở nên dịu dàng.

“Mẹ, con sẽ không tha thứ cho một ai từng làm tổn thương mẹ”, Hạ Phương vuốt lại tóc cho mẹ mình, phát hiện hai bên tóc mai của bà đã có sợi trắng, ánh mắt lại càng trở nên kiên định.

Không tra không biết, cô chỉ vừa mới tra thôi đã phát hiện những năm qua người nhà họ Hạ đối xử với Tiết Lan Hâm còn tệ bạc hơn so với những gì cô tưởng tượng.

Đầu tiên là mua chuộc Viện phó Tần lần lượt thay đổi các thành phần dược tính trong thuốc của mẹ cô, chẳng trách dù cô có chuyên tâm chế ra các loại thuốc đặc hiệu vẫn không thể khiến bệnh tình của mẹ thuyên giảm, trái lại còn nặng hơn.

Cũng may thỉnh thoảng cô sẽ chỉnh lại các dòng thuốc đặc hiệu, nếu không e là mẹ đã sớm không chịu đựng nổi nữa.

Mà đáng sợ hơn chính là trong cơ thể của Hạ Phương cũng không thiếu các chất độc tố, đó đều là do Triệu Lệ Chi âm thầm hạ độc dược mãn tính cho cô từ những ngày còn bé.

Những loại độc dược kia không lập tức tước đoạt đi mạng sống của cô, thậm chí sẽ không phát tác mạnh mẽ, nhưng năm qua tháng lại, nó sẽ phá hỏng đề kháng và sức khỏe của cô, thậm chí là ảnh hưởng đến cả việc sinh nở.

Triệu Lệ Chi hạ độc mẹ cô, từng bước dồn ép mẹ cô vào đường cùng, phải nằm xuống giường bệnh thì thôi đi, vậy mà bà ta còn dám xuống tay với cả đứa trẻ mới vài tuổi là cô đây, người đàn bà này rốt cuộc phải tàn ác, phải ngoan độc đến bao nhiêu?

Tất nhiên, nếu không có những thủ đoạn của Triệu Lệ Chi, thân thể của Hạ Phương đã không tích tụ độc tố, khiến cô có cơ duyên gặp được người thầy đầu tiên vào năm tám tuổi, cũng càng không thể học ra được một kho kiến thức y thuật đồ sộ.

Nếu không có những hiểu biết về y học này, e là Tiết Lan Hâm đã không còn.

Và cũng may nhờ khả năng y học của cô, trên thế giới này mới có thêm nhiều người tưởng chừng đã tuyệt vọng với bệnh tật đa triệu chứng, ấy mà lại được cứu về, có thêm một cơ hội để sống tiếp.

Trước khi gặp được thầy, Hạ Phương chưa từng nghĩ đến việc sẽ làm bác sĩ, sau khi gặp ông rồi, cô cũng không mấy hứng thú học tập, chỉ một lòng muốn chữa khỏi bệnh của mình.

Nhưng độc tố trong cơ thể cô là độc tích tụ từ từ, trong thời gian ngắn không thể loại bỏ sạch được, thế là cô bất đắc dĩ phải đi gặp ông lão kia, bị ép học bao nhiêu là tài hoa của ông.

“Tra tiếp đi, không cần biết phải dùng cách gì, các người phải cản Tiết Phi lại bằng mọi giá, không được để cô ấy rời khỏi Giang Lâm”.

Ở bên cửa truyền đến chất giọng trầm thấp của Tư Thành, tuy đã cố gắng nhỏ giọng, nhưng Hạ Phương vẫn nghe ra được.

Cô hơi vểnh tai lên, nghe được Tư Thành nói tiếp: “Ông lão ở nhà đã không đợi được nữa rồi, nếu thật sự vẫn không được thì bắt trợ lý của cô ấy đến”.

Ăn nói thật hùng hồn.

Còn không cần biết làm cách gì cũng phải bắt cho được cô à?

Không bắt được cô thì bắt Alice?

Hạ Phương giật mí mắt, trong đầu bắt đầu xoay chuyển.

Giọng điệu này của anh, chẳng lẽ…

Hạ Phương kinh ngạc ngước mắt thì đã thấy anh cúp điện thoại, đang thong dong bước về phía cô.

Thấy Hạ Phương nhìn mình chằm chằm, anh hơi nhíu mày, nở nụ cười trêu chọc: “Sao ngẩn người nhìn tôi vậy, yêu tôi rồi à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.