Chỉ là cô nhanh no, phần cơm Lăng Nhất Nam mua nhiều quá, Hạ Phương ăn được một nửa đã no rồi.
Cô để hộp cơm xuống, nhìn Tư Thành rồi hỏi dò: "Cậu Thành, hay là anh ăn nốt chỗ này đi?"
Chủ yếu là, tạm thời cô chưa thể rời khỏi đây, nếu không cô đã chẳng ăn hộp. cơm này, mà sẽ ra ngoài ăn đồ ăn ngon với Tư Thành.
Cứ tưởng Tư Thành sẽ từ chối, dù sao cơm này cô ăn còn thừa mà.
Ai biết Tư Thành lại mỉm cười cầm lấy hộp cơm: "Ừm, còn nhiều thế này, không được lãng phí."
Nói xong, anh đã cúi đầu ăn, vừa ăn anh còn vừa nói: 'Bữa trưa ăn như này. thôi, tối anh dẫn em đi ăn đồ ăn ngon."
Tư Thành ăn rất tự nhiên, trông mặt anh còn rất là hưởng thụ, hoàn toàn không ngại việc đó là đồ cô ăn thừa.
Anh như này thực sự khác một trời một vực với lời đồn.
Nhưng, Tư Thành thế này lại chân thật hơn, gần gũi hơn, và càng làm cho Hạ Phương không kìm được thích anh.
"Tự nhiên chị thấy cháo không còn ngon nữa." Dù đã quay mặt đi không nhìn bọn họ, Ngụy Thung vẫn ngửi được mùi tình yêu ngọt ngào của Hạ Phương và Tư Thành, cô ấy không kìm được lại thấy ghen.
Triệu Nhược Văn lại chưa get được ý ở câu này, cô ta nói với vẻ mặt khó hiểu: "Sao thế cô giáo, cháo không hợp khẩu vị sao? Hay là, em ra ngoài mua bát khác nhé?”
Ngụy Thung liếc Triệu Nhược Văn một cái, ánh mắt cô ấy kiểu như đang nhìn một tên ngốc.
Nói thật, không phải cô ấy rộng lượng, mà là cô trợ lý nhỏ này bình thường thật sự quá khờ, làm cho người ta không thể liên tưởng cô ta với loại người tâm tư thâm trầm với nhau.
Mặc dù, tướng mạo của cô ta đúng là không được tốt cho lắm, nhìn một cái cứ làm cho người ta cảm thấy gian xảo đạo đức giả.
Nhưng cô ta làm việc chịu khó, chịu được khổ chịu được phiền, các phương diện đều làm rất trôi chảy, cô ta rất phù hợp với yêu cầu dành cho trợ lý mà cô ấy đưa ra.
Ngoài mặt công việc, cô ta còn là một người rất chất phác, cho người ta cảm thấy cô ta ngốc ngốc, khiến người ta không thể nghỉ ngờ cô ta.
Nhưng vừa nấy bị Hạ Phương nói như vậy, Ngụy Thung lại không khỏi bắt đầu suy nghĩ vấn đề này ở một góc độ khác.
Giả dụ, bình thường Triệu Nhược Văn lanh lợi trong công việc đó là thật, còn sự khờ khạo ngoài công việc lại là giả vờ thì sao?
Chỉ cần nghĩ đến đây, ánh mắt cô ấy nhìn Triệu Nhược Văn đã tăng thêm vài phần cảnh giác, cô ấy cảm giác mình đang nuôi hổ gây họa vậy.
Ăn no uống đủ, Tư Thành nhận một cuộc gọi xong liền rời đi.
Cô trợ lý thì rất là thân thiết rót cho Hạ Phương và Ngụy Thung cốc nước, rồi vây quanh Ngụy Thung hỏi han ân cần suốt.
Hạ Phương đang âm thầm lưu ý Triệu Nhược Văn, thấy cô ta thuần thục lấy thuốc nước đã đóng gói sẵn ra khỏi túi, rồi ở bên cạnh hâm nóng lại, sau đó rót vào bát, thổi nguội rồi định đút cho Ngụy Thung uống.
Hạ Phương tiến lên kịp lúc, cô cầm lấy bát thuốc: "Trợ lý Triệu, chị ấy sợ đăng, thuốc này đăng lắm chị ấy uống vào sẽ khó chịu, có thể phiền cô đi mua cho chị ấy ít kẹo được không?"
Triệu Nhược Văn nghe vậy, cô ta sửng sốt: "Thế à? Thảo nào mỗi lần uống thuốc xong, cô giáo đều có vẻ khó chịu, vừa khéo trong túi tôi có kẹo này."
Nói xong, Triệu Nhược Văn nhanh chóng quay người đi ra chỗ túi xách lấy kẹo.
Mà Hạ Phương cũng nhân lúc này cúi đầu ngửi thuốc trong bát ngay, sau đó ánh mắt cô lóe lên một tia sắc bén.
Nhìn lên thấy Ngụy Thung căng thẳng bất an nhìn mình, Hạ Phương khẽ gật đầu.
Nhất thời, lòng Ngụy Thung trầm xuống.
Khi nhìn Triệu Nhược Văn, ánh mắt cô ấy cũng tăng thêm vài phần lạnh lão. và sắc bén.
Triệu Nhược Văn không phải là người giỏi nhất xuất sắc nhất trong số học trò của cô ấy, nhưng cô ta là người mà cô ấy khá quan tâm.
Nếu không, cô ấy sẽ không cho cô ta làm trợ lý của mình. Bởi vì gia cảnh không tốt cho lắm, bình thường Triệu Nhược Văn rất chịu khó, tất nhiên là Ngụy Thung cũng chiếu cố cô ta nhiều hơn, có chuyện tốt thì đều cho cô ta làm trước.