Sau khi cút ra khỏi bệnh viện, Triệu Nhược Văn cật lực hít vài ngụm không khí trong lành, sau khi xác định Hạ Phương không có đuổi theo, cô ta mới thở phào một hơi.
Cô ta bắt một chiếc taxi, xụi lơ ngồi lên xe.
Gô ta báo địa chỉ nhà cho tài xế trong vô thức, nhưng đi được mấy phút cô ta liền hối hận.
Vừa nãy, Hạ Phương nói cái gì ấy nhỉ? Phương thuốc kia của cô, trị giá mấy triệu tệ á? Còn là loại cô không chịu bán?
Mặc dù cô ta không biết Hạ Phương có nói dối hay không, nhưng rõ ràng lúc. người ở hiệu thuốc đó tìm đến cô ta để mua phương thuốc, người đó rất kích động.
Lúc đầu đối phương chỉ ra giá là mười ngàn tệ, Triệu Nhược Văn thấy ánh mắt đối phương vừa kích động vừa căng thẳng, nên cô ta mới thử thăm dò nói một câu ba mươi ngàn tệ.
Không ngờ đối phương đồng ý luôn, ông ta còn lập tức yêu cầu cô ta nói rõ ràng với tất cả mọi người về phương thuốc, rồi ký hợp đồng, không được hối hận, sau đó thì đưa ngay cho cô ta ba mươi ngàn tệ.
Đam Mỹ Trọng SinhLúc đó cô ta không nghĩ kỹ, chỉ cảm thấy mình kiếm được món hời to rồi.
Chỉ là một phương thuốc rách nên cô ta chẳng coi ra gì, kết quả bán sang tay cô ta liền kiếm được ba mươi ngàn?
Bởi vì phương thuốc này là cô giáo Ngụy Thung đưa, ban đầu cô ta còn có chút lo lắng.
Nhưng sau đó Tô Tử Nguyên tìm tới cô ta, hơn nữa còn bày tỏ rằng mình là bạn thân Ngụy Thung, sau đó vừa tỏ ra tử tế với cô ta, vừa ám chỉ nói cho Triệu Nhược Văn biết rằng cô ta đã nhìn thấy chuyện vừa nãy cô ta bán phương thuốc.
Nhưng, cô ta sẽ không nói với Ngụy Thung.
Cô ta còn biết Triệu Nhược Văn thiếu tiền, hơn nữa còn là tiền để cứu mạng, cô ta bảo cô ta thấu hiểu sự khó khăn của Triệu Nhược Văn.
Cô ta chỉ có một hy vọng duy nhất đó là Triệu Nhược Văn có thể giúp cô ta một việc.
"Khoảng thời gian này Ngụy Thung với tôi có xảy ra một ít mâu thuẫn, biết tin cô ấy bị thương tôi cũng từng đi thăm vài lần, nhưng cô ấy đều không chịu gặp tôi, mỗi lần tôi tới, cô ấy đều gắng gỏng vô cùng, mấy lần còn làm rách miệng vết thương, tôi đau lòng lắm."
"Bây giờ tôi không dám đi thăm cô ấy nữa, nhưng tôi thực lòng lo cho cô ấy, dù sao cô ấy cũng sắp phải đi biểu diễn bài nhảy mở màn, ngộ nhỡ miệng vết thương không khỏi, thì phải làm sao? Bạn Triệu này, tôi biết Ngụy Thung tín nhiệm cô, cho nên, khoảng thời gian này xin cô nhất định phải chăm sóc cô ấy thật tốt giúp tôi, được không?”
"Số thuốc này, tôi đã trả tiền giúp cô rồi, cô đừng nói cho cô ấy biết, nhưng cô nhất định phải đút thuốc cho cô ấy uống mỗi ngày, để cô ấy nhanh chóng khỏi bệnh, được không?”
Nói xong, Tô Tử Nguyên lại nhét cho Triệu Nhược Văn một cái vòng tay bằng vàng, sau đó lại đưa cô ta đi ăn ăn uống uống, rồi lại cho cô ta một cái thẻ ngân hàng.
Đó là những thứ mà cô ta từng khát khao, đột nhiên từng cái từng cái được đưa tới trước mặt cô ta, nhất thời Triệu Nhược Văn lại không biết nên thể hiện ra biểu cảm gì.
Bảo không kích động thì là giả, cô ta kích động đến mức luống cuống rồi.
Tiền bạc mang tới vui vẻ và kích động cho cô ta, nó đã che lấp đi sự áy náy và bất an ở việc cô ta bán phương thuốc.
Thậm chí, Tô Tử Nguyên còn kiếm luôn lý do lý trấu cho cô ta rồi, cho dù thời gian này có xảy ra vấn đề gì thật thì cũng sẽ không liên lụy đến cô ta.
Thế là Triệu Nhược Văn cầm chỗ tốt của Tô Tử Nguyên, rồi mang số thuốc mà rõ ràng cô ta đã phát hiện ra là có vấn đề nhưng lại không chỉ ra về nhà Ngụy Thung, cô ta còn tự tay sắc thuốc rồi đưa đến bên miệng Ngụy Thung đút cho cô ấy uống từng bát một.
Ban đầu, cô ta vẫn còn hơi bất an, nhưng cơ thể Ngụy Thung không có bất kỳ biến hóa nào, cô ta cũng dần thởi phào nhẹ nhõm.
Tuy miệng vết thương của Ngụy Thung cũng chưa có lành, nhưng sự hổ thẹn của Triệu Nhược Văn đã tụt xuống mức không rồi.
Dù mấy ngày sau đó ngày nào Ngụy Thung cũng đau đến chết đi sống lại, cô †a cũng chẳng cảm thấy bản thân đã làm sai cái gì, trái lại cô ta còn nghĩ là Ngụy
Thung quái đản.
Cô ta có nằm mơ cũng không ngờ, vào thời khắc cuối cùng Ngụy Thung sẽ gọi Hạ Phương tới.
Mà Hạ Phương này còn lợi hại hơn cô ta tưởng nhiều.